Editor: Ochibi
【 Vị diện 1: Vai ác Phong Giác 】
Ta tên Phong Giác, tên này không phải cha mẹ đặt cho ta.
Ta biết bọn họ không phải cha mẹ ruột của ta, nhưng họ đã nuôi ta lớn, ân dưỡng dục, ta dốc hết sức lực trả lại.
Từ nhỏ, ta không được yêu thích, phụ thân dạy ta khả năng chạy trốn, không phải để ta tự bảo vệ mình, mà để khi bán được ta vào một nhà làm hạ nhân, chờ bọn họ nhận được tiền, để ta biết chạy trốn.
Ta chạy trốn vô số lần, bọn họ kiếm được vô số ngân lượng.
Nếu ta không chạy về theo thời gian quy định, ta sẽ bị phụ thân đánh chửi.
Mẫu thân thường sẽ khuyên phụ thân đánh ta nhẹ chút, nhưng đó không phải biểu hiện yêu ta, mà là yêu tiền, đánh ta hỏng rồi, bọn họ cần tiền khám bệnh, cần thời gian khoảng cách, không có lợi còn thiệt thòi.
Ta biết định vị của mình là gì, cũng biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng ta quá đơn thuần, quá thiện lương, hoàn toàn phụng hiến bản thân cho cha mẹ.
Ta vẫn luôn hướng tới người tu tiên, bọn họ là người theo đuổi đại đạo, có thiên tư, sẽ trở thành người tu tiên ưu tú, không lo ăn mặc, cũng có thực lực.
Ta muốn thành người như vậy.
Nhưng có người nói với ta, thiên tư ta cực kém, căn bản không chạm được đến cửa, có lẽ cả đời này của ta, cũng cứ như vậy.
Cho đến khi ta gặp nàng, Lăng Thanh Huyền, Lăng cô nương, tuy rằng nàng luôn mang khuôn mặt lạnh, nhưng chuyện nàng làm, đều vì trợ giúp ta.
Ta không nơi trở về, chỉ có thể đem hy vọng sống sót, áp đặt trên người nàng.
Phần chấp niệm này, làm nội tâm ta nảy sinh mặt âm u, càng lúc càng lớn.
Ta bắt đầu sinh ra chiếm hữu mãnh liệt với nàng, tựa như tiểu hài tử lần đầu tiên có đồ vật mình thích, ôm không buông tay, cũng không cho người khác xem hay chạm vào.
Trên đời có nhiều người ưu tú hơn ta như vậy, nhưng người bên cạnh nàng, chỉ có ta.
Cất giấu phần dã tâm này, ta làm ra chuyện vượt khỏi quan hệ thầy trò với nàng.
Mừng thầm, khiến đại não ta thiếu oxy, khi đó nguyện vọng của ta chỉ có một, chính là vĩnh viễn có thể ở bên nàng.
Mặc kệ nàng có để ta ở trong lòng hay không, nàng vẫn là người ta giấu ở đầu quả tim.
Người ngoài mơ ước, đồng môn trào phúng, ta đều không cho phép, nhưng ta không có thực lực, có lẽ ta mạnh hơn, mạnh hơn cả nàng, là nàng có thể hoàn toàn thuộc về ta.
Mà ma đạo đã lợi dụng điểm này, tâm trí ta bị ăn mòn, tất cả đầu óc đều muốn giữ lại nàng, nàng chỉ có thể là của một mình ta.
…… Ta nhập ma, nàng là chướng của ta.
Nhưng nàng không làm sai gì cả, nàng tận chức tận trách bồi dưỡng tiểu đồ đệ, kẻ có ý đồ tràn đầy với nàng.
Ta thẹn xuất hiện trước mặt nàng, lại không chịu nổi thấy nàng thân mật với người khác.
Mỗi lời nàng nói, đều khắc vào trong cốt tủy của ta, dư vị cam khổ.
Khi ta rốt cuộc ức chế không được tà niệm đối với nàng, ta hoàn toàn không cứu được, trời cao đang trừng phạt ta, đối với người yêu quý ta như thế, ta lại hồi báo thế này.
Nàng nói, đồ nhi bổn tọa, có thể nào nhập ma.
Ma lực cả người ta bị chuyển tới trên người nàng, mà tất cả linh lực trên người nàng đều đến trong thân thể ta, linh lực có hơi thở nàng, lần này nàng thật sự thuộc về ta.
Nhưng nàng lại phải đi, ngay cả một lời cuối cùng cũng chưa dặn dò ta, cứ như vậy tiêu tán trước mặt ta.
Ta duỗi tay bắt lấy, là một mảnh hư vô.
Trên tay là tơ hồng lúc trước thầy trò thụ lễ, là ràng buộc giữa thầy trò, hoá ra nàng vẫn luôn không cắt đứt.
Ta nắm chặt sợi tơ hồng, máu tươi tẩm đầy nó.
Sư phụ, mang theo linh lực của người, cùng nó.
Cùng cực cả đời, ta cũng phải tương ngộ với người lần nữa!
……
【 Vị diện 2: Vai ác Hứa Hướng Dương】
Tôi tên Hứa Hướng Dương, mẹ hy vọng tôi hoạt bát và toả sáng, có thể trưởng thành thành một chàng trai ngay thẳng.
Tôi đúng thật hoạt bát và toả sáng, nhưng lại trở thành giáo bá cao trung.
Ở trong mắt tôi, sức mạnh là trên hết, đánh không lại tôi, tất cả đều là đàn em