Editor: Ochibi
Tên nhóc này không sợ cô run một cái sẽ chém hắn sao?
Sau đó cô có thể nói với ZZ: Ngươi xem, là vai ác tìm chết, không trách được bổn tọa.
【……】 Nó có nên nhắc nhở ký chủ một chút, suy nghĩ cô nó biết!
Lạnh mặt đẩy người trên người ra, Lăng Thanh Huyền trấn định dùng một chân đá tên ăn trộm bên cạnh, “Nhà cậu có ăn trộm.”
“Tôi, tôi biết.” Giọng nam nhân có chút do dự.
Lăng Thanh Huyền lúc này mới chính thức đánh giá hắn.
Nam nhân trước mặt so với trên poster thành thục hơn một chút, cặp mắt đào hoa cười rộ lên đẹp vô cùng giờ phút này lại mang theo chút bất lực, hắn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, lúc bị đẩy ra, lộ hơn phân nửa da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Theo tầm mắt Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức kéo quần áo lại.
Bộ dáng hoảng loạn hệt như thỏ chấn kinh.
Gương mặt và dáng người kia, quả nhiên rất mê người, khó trách lúc nào cũng có người muốn quy tắc ngầm với hắn.
“Cảm ơn, tiểu thư xưng hô thế nào?” Tiêu Ý xoa xoa trán mình, khi phòng đèn tắt mất, hắn liền bất động một chỗ, tên ăn trộm lục tung, nhưng không chú ý đến hắn.
Hắn vốn định cứ như vậy chờ ăn trộm đi, chờ hừng đông, không ngờ một cô gái cầm theo dao phay tiến vào cứu hắn.
Tính luôn lần thang máy, cô giúp hắn hai lần.
Là duyên phận do vận mệnh sắp đặt sao?
Cô gái cầm dao đứng dậy, từng bước tới gần hắn.
Cổ hàn khí kia, làm hắn có chút rét run.
ZZ không ngừng làm công tắc tư tưởng với ký chủ nhà mình.
【 Cô xem vai ác bây giờ quá đáng yêu quá đơn thuần, cô còn cứu hắn, hắn nhất định sẽ rất biết ơn cô, sau này cũng tuyệt đối không thương tổn cô, chúng ta hoà bình đi được không ~】
Tạm thời thành giao.
Lăng Thanh Huyền duỗi tay ném, dao phay vững vàng cắm vào trong phòng bếp Tiêu Ý.
“Tôi tên Lăng Nặc.” Cô đối diện tầm mắt hơi sững sờ của nam nhân, “Hiện tại cậu có phải nên tìm bảo an với báo nguy hay không?”
Nam nhân hoàn hồn gật đầu, Lăng Nặc, giống trên danh thiếp.
Tiêu Ý cũng không biết mình bị si ngốc hay thế nào, hắn làm nghệ sĩ mấy năm gần đây, tuy rằng bị tuyết tàng*, nhưng vẫn gặp qua không ít nữ nhân xinh đẹp, cô gái vừa rồi chưa nói tới việc quốc sắc thiên hương, diện mạo cùng khí chất tuyệt nhất kia, lại làm hắn trầm mê, không rời được mắt.
(*Tuyết tàng: nghĩa là bị che giấu đi, không cho người khác chú ý)
Lắc đầu vài cái, hắn gọi điện thoại cho bảo an chung cư.
Xong xuôi, hắn lại đi tìm Lăng Thanh Huyền, phát hiện trong phòng khách không còn bóng dáng cô.
Hắn mở cửa nhìn sang bên cạnh, cửa bên kia cũng đóng chặt.
Hắn bắt đầu nghĩ, có phải bởi vì cử chỉ yếu đuối của mình hay không, đối phương mới không muốn phản ứng.
Chờ đợi không lâu, bảo an lên tìm hiểu tình hình rồi đưa tên ăn trộm đi, bây giờ đã quá muộn, ngày mai sẽ có cảnh sát đến hỏi chuyện, bọn họ trấn an hắn một chút, lại không cho hắn cảm giác an tâm.
Nhưng giống như chỉ cần bên cạnh cô gái ấy, hắn sẽ an tâm một ít.
Tắt đèn phòng khách, hắn tiến vào phòng, ngẩn ngơ mở chăn ra.
Ánh vào mi mắt là thân thể nữ tính, khiến hắn sợ tới mức buông lỏng tay.
Nhưng sau một lát, hắn nghe hô hấp nhợt nhạt của cô gái, hắn lần nữa đắp chăn lại cho cô.
Không ngờ cô vẫn chưa đi, cảm giác vắng vẻ kia, hình như đã được lấp đầy.
……
"Ong ong - ong ong -"
Âm rung của tin nhắn trong túi khiến Lăng Thanh Huyền rất không thoải mái, cô còn chưa ngủ ngon, liền ném điện thoại ra ngoài.
Nghe được tiếng động, Tiêu Ý mở mắt, hắn mơ mơ màng màng vuốt điện thoại, thấy được dòng tin nhắn.
[ Lăng tổng, chuyện đổi nghề điện ảnh tôi đã suốt đêm đi hỏi, cần phải có nghệ sĩ và tài chính để duy trì, tập đoàn chúng ta bây giờ không có gì hết, khó khăn rất lớn, nếu ngài có rảnh hãy mau chóng hồi âm tôi. ]
Điện thoại Lăng Thanh Huyền không cài mật mã, Tiêu Ý không cẩn thận click mở tin nhắn, thấy cô vẫn chưa tỉnh, liền âm thầm nhớ kỹ dãy số của cô, sau đó đứng dậy làm bữa sáng.
Lăng Thanh Huyền bị mùi hương