"Lăng ca ca, ngươi ăn món này nè!"
"Phụ thân, ngài nếm thử thịt gà hầm này đi, đây là món đích thân ta làm." Họa Mục Tiên mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía Đình Yên Tâm.
Sao hả? Mộtkẻ vô dụng, ngu ngốc như ngươi làm sao có thể địch lại một người đã trọng sinh vôsốlầnnhưta? Kinhnghiệm nấu ăn củata cũng không tầm thường chút nào đâu!Trầm Lăng run run khóe miệng, bất đắc dĩ phải ngốn hết thức ăn của hai người bên cạnh gắp cho. Không biết từ lúc nào mỗi lần tới bữa ăn lại trở thành cực hình với cậu nữa.
"Thật ngon!" Trầm Lăng khá kinh ngạc khi nếm thử món thịt gà hầm kia, không ngờ tay nghề của nam chủ lại tuyệt như vậy.
Hương vị hành tây và ớt nồng đậm ngấm vào từng thớ thịt, chỉ cần nhai một cái liền mềm mại như ăn bánh gato. Ngay cả một người không đam mê mỹ thực như Trầm Lăng cũng phải yêu thích món ăn này.
Đình Yên Tâm nhìn bộ dạng của Trầm Lăng liền phồng má lên, vẻ mặt đầy không cam lòng. Nàng nhất định sẽ dành thời gian ra để học nấu nướng, không thể thua cuộc trước tên Họa Mục Tiên đáng ghét này được!
Trầm Lăng đầy thỏa mãn gắp thêm mỹ vị ẩm thực cho vào chén, đây là niềm vui nho nhỏ mà từ khi xuyên sách tới nay cậu hiếm khi có được.
Con đường ngắn nhất đến trái tim nam nhân là qua dạ dày quả nhiên không sai...
Họa Mục Tiên mỉm cười che dấu ám quang dưới đáy mắt, cảm giác nhìn tình địch không cam lòng chịu thua thật sự rất thoải mái a!
"Phụ thân thích là tốt rồi, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ nấu cho ngài ăn." Họa Mục Tiên vui vẻ lên tiếng, khiến cho Đình Yên Tâm không nhịn được mà bất mãn.
"Ngươi vì sao cứ muốn quấn lấy Lăng ca ca vậy? Không phải vì trở thành hài nhi của Lăng ca ca liền được đối xử đặc biệt, có rất nhiều kẻ giống như ngươi mà thôi."
"Vậy sao?" Họa Mục Tiên híp mắt đầy nguy hiểm, hắn không ngại giết nàng ta trước kế hoạch kia. Nhìn về phương diện nào cũng thấy kẻ nào thật đáng ghét!
"Được rồi. Đừng cãi nhau trên bàn ăn." Trầm Lăng bất đắc dĩ hòa giải cho cả hai, xem ra mong muốn khiến bọn họ chung sống hòa bình là chuyện mơ tưởng mà thôi.
"Ta nghe theo phụ thân." Họa Mục Tiên lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng với Trầm Lăng, đầy quan tâm gấp thêm thật nhiều thịt cho vào chén của Trầm Lăng.
"..." im lặng nhai nuốt thức ăn một hồi, Trầm Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng.
Hôm nay không phải là sinh nhật... à không, sinh thần của Họa Mục Tiên sao? Nếu không phải món ăn này có liên quan tới kịch tình, Trầm Lăng thật sự cũng quên đi mất. Lúc Họa Mục Tiên ở Thiết Cơ Môn đề cao thực lực cùng dây dưa không rõ với mấy em gái, hắn đã trổ tài nấu nướng của bản thân chiếm lấy thiện cảm những đệ tử đồng môn. Nó chỉ là chi tiết nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng cứ mỗi lần tới ngày này, Họa Mục Tiên lại nhớ về những ngày ở Ma giáo và cả Cẩn Dục Lăng.
"..." trầm mặc vài giây, Trầm Lăng vẫn quyết định quan tâm tới nam chủ một chút. Chắc chắn cậu không thể giống như Cẩn Dục Lăng sủng nịch hắn như trong nguyên tác, nhưng vẫn phải thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người 'cha'.
"Hôm nay là sinh thần của ngươi, muốn ta tặng gì không?" Trầm Lăng mất tự nhiên hỏi, nghe kiểu nào cũng có cảm giác như nói qua loa cho có.
"Ta..." Họa Mục Tiên kích động ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng lên như đứa trẻ nhận được quà.
"Lăng ca ca!!! Ngươi... ngươi vì sao lại tặng quà cho tiểu tạp... cho hắn ta chứ?" Đình Yên Tâm nước mắt rưng rưng nhìn Cẩn Dục Lăng "Chẳng lẽ huynh chán ghét muội rồi? Huynh coi trọng hắn ta sao?"
Lời nói của những đám đệ tử khác luôn khắc sâu trong lòng Đình Yên Tâm. Nàng nhớ rất rõ, bọn họ từng nói rằng sẽ có một ngày Cẩn Dục Lăng chán ghét và bỏ rơi nàng, như một món đồ chơi nhàm chán vô giá trị.
Thật sự sẽ như vậy sao?"Chỉ là tiệc sinh thần, ngươi đừng bi quan như vậy." Trầm Lăng bất đắc dĩ trấn an Đình Yên Tâm, không ngờ nữ tử này lại nhạy cảm như vậy.
"Phụ thân, ngươi có thể dẫn ta đi kinh thành Hoa quốc du ngoạn được không? Ta đã muốn đi cùng phụ thân tới nơi đó từ lâu." Họa Mục Tiên ôm lấy cánh tay của Trầm Lăng, không một che giấu nụ cười tự mãn và khiêu khích trên môi.
"Hức hức, ca ca nhìn tên Họa Mục Tiên kìa, rõ ràng hắn
đang chế giễu muội!" Đình Yên Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn Họa Mục Tiên, tựa như tử địch phân rõ ta sống ngươi chết.
Trầm Lăng quay đầu nhìn về phía Họa Mục Tiên, nhận ra hắn mỉm cười đầy vô tội.
Mớicònnhỏ tuổi đã gianxảonhưvậyrồi, khônghổlànamchủ..."Được rồi, các ngươi đều là hài tử, không nên hẹp hòi như vậy." Trầm Lăng đứng ra giảng hòa cho cả hai, cậu cũng không quá mong đợi bọn họ sẽ chung sống hòa bình. Nhưng ít nhất đừng cứ lấy cậu ra để tranh giành tình cảm, điều này thật sự khiến cậu tiếp thụ không nổi.
"Ân." Họa Mục Tiên đầy tiếu ý lên tiếng, tính cách này của Cẩn Dục Lăng trong ký ức mà phân niệm đầu tiên cho hắn quả thật rất khác biệt a.
Nếu Cẩn Dục Lăng trong ký ức là người nhiệt tình như hỏa châu, kiêu ngạo và thẳng thắn thì Trầm Lăng đã từng sống ở dị giới lại bình dị và ôn hòa.
Bất quá những chuyện này không quan trọng, y vẫn là người duy nhất mà hắn để tâm tới.
Mặc kệ cho niềm tin bị phản bội Họa Mục Tiên vẫn kiên quyết không buông tay được nam nhân này.
Cẩn Dục Lăng, hiện tại hẳn là ngươi không có một chút gì về ký ức kiếp trước,
ngươichỉcoitalàmộtnhânvậtbướcratừsáchchữ... Khôngsaocả, nhưthế cũng tốtlắm.Ngươibâygiờđãlàmộttranggiấytrắng, mộtngườichưa từng lừagạtvàphảnbộita. Vìvậy, tacóthểvẽlêntờgiấytrắngđótheoýmuốncủamình... đượckhông?Lăng...Thêmmộtchútngọtngàochođờibớtuám... nhamấyfen. Tuiđãbịtụtcảmxúckhiviếtbộnày, phảilết 3, 4 ngàymớixongnổi.Truyện convert hay :
Vô Thượng Thần Đế