Thu Trì nhìn thấy vết thương trên người Cố Triều liền bị dọa cho sợ hết hồn.
Mà cánh cửa sau lưng cậu thì đã bị quản gia Ân Trung không lưu tình đóng lại.
Thu Trì kinh ngạc quay đầu, căn phòng bỗng chốc cành trở nên tối tăm.
Điểm sáng duy nhất nằm ở chỗ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, trong ánh sáng vàng mờ nhạt, đôi mắt của Cố Triều vẫn sáng vô cùng.
Đôi mắt của Cố Triều hơi rũ xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn tới khiến Thu Trì không rét mà run.
Rõ ràng trong phòng không bật máy lạnh, nhưng Thu Trì cứ cảm thấy bản thân cứ như đang ở Bắc Cức, rét lạnh đến thấu xương.
Công dụng của nam chính còn tốt hơn cả máy điều hòa.
Cố Triều nhìn cậu không nói gì, cậu cũng chỉ dám đứng yên tại chỗ không dám di chuyển.
Thu Trì tự hỏi, chẳng lẽ cậu phải đứng đây tới sáng?
Trong lòng Thu Trì vội vàng gọi Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghe Thu Trì gọi liền vui vẻ online, vừa tỉnh liền ngọt ngào gọi: "Tiểu Trì Trì~~~~"
Thu Trì nghe cái giọng õng ẹo kia gọi cậu với tên thân mật đã thành công khiến cậu nổi da gà, không tự chủ được mà nói: "Mày gọi ai là Tiểu Trì Trì?"
Giọng điệu Thu Trì vô cùng hung dữ, nói vang cả phòng, khiến Cố Triều đang ngồi trên giường cũng phải giật mình.
Cố Triều: "..."
Lúc này Thu Trì mới nhận ra là mình lỡ lời, cậu hoảng sợ nhìn Cố Triều, lúng túng nói: "Cố Tổng, tôi không phải mắng anh đâu?"
Cố Triều lấy lại bình tĩnh trên gương mặt, lạnh giọng nói: "Thế cậu mắng ai?"
"..."
Trong phòng hiện tại chỉ có cậu và Cố Triều, Thu Trì lại không thể nói ra là có một hệ thống Tiểu Thất được, nói thế chẳng khác nào bảo cậu xuyên tới đây.
Lúc này Tiểu Thất trong đầu nói: "Thân ái~~"
Thu Trì mắng: "Mày câm mồm, lỗi là do mày hết!"
Tiểu Thất ủy khuất huhu, Thu Trì bắt đầu hối hận đến xanh cả ruột.
"...!Là..." Thu Trì nghẹn họng nửa ngày cũng không nói ra được.
Lúc này Cố Triều lại lên tiếng: "Đến đây."
Hai chữ ngắn gọn, giọng điệu đanh thép rõ ràng, hoàn toàn không cho người khác mở miệng từ chối mệnh lệnh.
Thu Trì chần chừ mấy giây mới đi qua, còn cách đúng Cố Triều hai mét thì đứng lại.
Cậu vừa đứng lại thì Cố Triều đã lập tức hỏi: "Có cứu được không?"
Đột nhiên bị hỏi một câu không đầu không đuôi như thế khiến Thu Trì hoang mang, trong lòng nhịn không được mà sợ hãi.
Mà lúc đầu này màn hình hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Tiểu Thất nói: "Thân ái, nếu không thể trả lời, hệ thống có chức năng lựa chọn, cậu muốn thử không?"
"Đù.
Mày còn có chức năng này?" Thu Trì nói: "Mau mở ra tao xem."
Được sự cho phép của Thu Trì, Tiểu Thất liền cho xuất hiện khung hình xanh.
[ đề mục lựa chọn:
Lựa chọn A: (Giả ngu) cứu cái gì? Tôi không hiểu ý anh.
Lựa chọn B: (Quỳ xuống) Thành tâm hối lỗi, mong được tha thứ.
Lựa chọn C: im lặng.
]
Thu Trì : "..." Đây là cái đề mục lựa chọn chết tiệt gì?
Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình nói: "Thân ái, nhanh chọn một cái đi."
Thu Trì: " Sao mày không nhanh chết một chút."
Tiểu Thất: "Thân ái, Tiểu Thất chết rồi cậu cũng chẳng sống được đâu?"
Thu Trì: "..." Lần này coi như mày giỏi.
Thân ái thúc giục: "Thân ái nhanh chọn đi, nếu không nam chính sẽ lại nổi giận đó.
Thu Trì hít sâu một hơi nhìn màn hình màu xanh trước mặt, chọn A thì khả năng cao bị xử lắm, Chọn C thì hắn im lặng từ nãy giờ rồi, nhưng nhìn vẻ mặt Cố Triều có vẻ không kiên nhẫn lắm, lựa chọn C xem ra cũng không có số phận tốt gì?
Cuối cùng chỉ có B, thành tâm nhận lỗi, chẳng biết có được không nhưng chí ít cậu thấy cái này ổn áp nhất rồi.
Thế là Thu Trì nhập chọn B, Tiểu Thất làm icon nháy mắt với cậu, sau đó Thu Trì cảm thấy thân thể như bị điện giật nhẹ, cả người không khống chế được mà quỳ xuống, vẻ mặt lập tức trở nên đáng thương, nói: "Cố tổng, ban nãy tôi thật sự không có nói anh đâu.
Anh đừng giết tôi mà."
Cố Triều: "..."
Thu Trì: "..."
Nhìn vẻ mặt sắp khóc Thu Trì, Cố Triều cực kỳ bất lương mà bật cười, nhưng hắn cố nén để không bật thành tiếng, sau khi bình tĩnh lại rồi thì hắn mới nói: "Ai bảo tôi giết cậu?"
Thu Trì ngơ ngác nhìn Cố Triều, hắn lại nói: "Trong mắt cậu, tôi là người không biết trái phải không vừa mắt là giết à?"
Mà lúc này Tiểu Thất lại nói: "Thân ái, muốn dùng chức năng lựa chọn nữa không?"
Thu Trì hung dữ: "Cút."
Tiểu Thất liền bị sự hung dữ của Thu Trì mà im bật.
Mà ngay khi Cố Triều vừa hỏi câu kia thì Thu Trì trong lòng thầm nói: Anh trong tiểu thuyết chính là hạng người như vậy đấy đại ca!
Nhưng đó chỉ là Thu Trì dám nghĩ trong lòng, bên ngoài lại mím môi không nói, mà Cố Triều