Sau khi mọi người rời đi, Thu Trì tranh thủ đi làm vệ sinh cá nhân sau đó ngồi yên tại chỗ ngoan ngoãn ăn cháo.
Cháo ấm rất ngon, bụng cũng thấy rất thoải mái, nhưng cậu bắt đầu thèm ăn cay rồi.
Ăn xong một chén cháo ấm, Thu Trì cảm thấy khỏe hơn một chút, đầu cũng không còn khó chịu nữa.
Lúc này, trong phòng chỉ còn một mình cậu, Thu Trì tranh thủ thám thính xung quanh một chút.
Căn phòng này lớn gấp hai lần phòng bệnh đôi bình thường, có bàn có ghế, ti vi, nhà vệ sinh riêng, đến cả tủ lạnh cũng có luôn.
Ngoài trừ chiếc giường bệnh đặc trung ra thì xung quanh đều không có bất cứ điểm nào giống với phòng bệnh hết, nhìn vào còn tưởng mình đang ở khách sạn luôn đấy.
Không cần hỏi cũng biết, phòng bệnh như vậy, một đêm tốn không ít tiền, nhưng Cố Triều thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Thu Trì trở về giường nằm xuống, thầm nói Cố Triều đi lâu quá, cậu còn phải hỏi xem Lâm Đặng thế nào rồi, còn bàn về chuyện ôn thi nữa.
Cậu vô thức lại bộ dạng Lâm Đặng ban nãy mà sợ, lúc đó cảm giác cô có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào vậy, còn quần thâm dưới mắt nữa, cậu có thể đoán ra hôm qua Lâm Đặng ngủ không ngon giấc, hôm nay mới bảy giờ hơn đã chạy đến đây thăm mình.
Lâm Đặng vẫn còn chưa hết bệnh, Thu Trì có chút tội lỗi khi làm cô lo lắng như vậy.
Nếu lúc đó mình bấm nút nhanh một chút, thì có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến vậy rồi.
Đột nhiên Thu Trì hơi sững người một chút, cậu vừa mới chợt nhớ ra, lúc đó lý do Tô Diễm bỏ chạy là vì có người đến, cậu cũng mơ hồ có người ôm mình chạy đi, nhưng lúc đó nửa tỉnh nửa mê, trong đầu cứ chất chéo hình ảnh lên nhau khiến cậu không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực.
Cho nên, bây giờ cũng không nhớ ra nổi người đã cứu mình.
Đang suy nghĩ thi đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Cố Triều đã trở lại.
Vừa thấy hắn, cậu lập tức quăng mọi suy nghĩ ra sau, hỏi: "Lâm Đặng không sao chứ?"
"Không sao." Cố Triều đi đến vuốt tóc cậu nói: "Chỉ cần truyền nước xong là có thể về."
Thu Trì trong lòng thở phào: "Không sao là tốt rồi." Nhớ lại bộ dạng lúc đó của Lâm Đặng, không thể không lo lắng.
"Ở với anh thì phải nghĩ đến anh." Cố Triều cúi đầu hôn cậu một cái: "Anh ghen."
Thu Trì cạn cmn lời: "Em nhớ rõ thiết lập của anh là tàn khốc lạnh lùng, không phải giấm thành tinh."
"Anh không cần biết." Cố Triều ôm eo cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu làm nũng: "Kẻ đó không yêu em, không phải anh.
Anh ghen anh ghen."
"Tiểu Trì." Cố Triều nói: "Anh ghen thật đấy, anh không muốn em chạm vào ai ngoài anh, không nghĩ đến ai ngoài anh, dù là Lâm Đặng hay Tiểu Thất, anh đều sẽ ghen đến phát điên." Em không biết anh phải kìm nén khát vọng kiểm soát em đến mức nào đâu.
Thu Trì thật sự không biết được Cố Triều vì mình mà đấu tranh nội tâm như thế nào, cậu chỉ cảm thấy nam chính bá đạo tàn khốc bể bà nó hình tượng đến thảm thương luôn rồi.
Nhưng mà Cố Triều thế này cũng tốt, so với nguyên tác, cậu càng thích Cố Triều của hiện tại hơn.
"So với nguyên tác mà em đã đọc, em lại càng thích anh hơn." Thu Trì nói.
Cố Triều hỏi: "Chỉ thích thôi sao?"
Thu Trì cảm thấy mình mới là vai bạn trai, đang khó nhằn trước mấy câu hỏi hốc búa của người yêuvậy.
Cậu lập tức sửa lời: "Yêu anh nhất."
"Chứng minh chút." Cố Triều chu môi: "Hôn miếng đi."
"..." Thu Trì bật cười sau đó ngẩn đầu hôn hắn một cái: "Ừ hôn miếng."
Thu Trì hôn một miếng chính xác là hôn một miếng, chụt một cái lập tức buông ra.
Cố Triều vừa cảm thụ chưa được bao lâu đã hết, tỏ vẻ mình rất bất mãn.
Thu Trì thấy hắn tỏ vẻ bất mãn như vậy cũng buồn cười, giống như...!ờ ừm...!một con Husky to xác đang hờn dỗi?
"Buổi sáng tiết chế chút, đừng có dục cầu bất mãn." Thu Trì nói.
"Vậy buổi tối thì được đúng không?" Cố Triều nói: "Đã lâu lắm rồi, anh không được thân mật với em."
Thu Trì: "..." Vậy cái thứ sáng sớm chúng ta làm là cái gì hả đại ca?
Đừng có làm bộ dạng thiếu đến hoảng như thế, người ta đánh giá đó.
Giữ lại liêm sỉ của anh một chút đi mà.
Vẻ mặt Thu Trì càng lúc càng đỏ.
Cố Triều cảm thấy chọc cậu như vậy rất vui.
"Anh..." Cố Triều vừa tính nói gì đó thì dừng lại, ánh mắt hắn vô tình liếc phải vỉ thuốc để trên tủ đầu giường.
"Em chưa uống thuốc à?"
Thu Trì: "..." Chết cha, quên vứt đi rồi.
Thu Trì luống cuống nhìn chỗ khác: "Lát em uống..."
Cố Triều thay đổi sắc mặt, đi đến cầm vĩ thuốc lên, bóc ra hai viên rồi rót một cốc nước đưa cho cậu: "Không được, uống ngay lập tức."
Thu Trì thấy thuốc trên tay Cố Triều như thấy cọp, rén hết cả hồn lẫn người: "Không muốn đâu..."
Thường ngày chỉ cần Thu Trì không thích, Cố Triều tuyệt đối sẽ không bắt ép cậu, nhưng chỉ riêng việc uống thuốc thì không thể khoan nhượng.
"Ngoan, thuốc lần này chỉ có hai viên." Cố Triều thấp giọng dỗ dành: "Em xem lại còn rất nhỏ, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống thôi được không?"
Thu Trì lắc đầu, dù nhỏ có nhỏ thì vẫn có thể bị nghẹn.
"Không uống đâu." Thu Trì kìm nén không khóc, nhưng giọng nấc lên thì không giấu nổi: "Em sợ bị mắc nghẹn lắm..."
Thấy Thu Trì sắp khóc, Cố Triều thở dài: "Vậy anh không còn cách nào khác rồi."
Nói rồi Cố Triều bỏ hai viên thuốc vào miệng, sau đó là uống tiếp một lượng nước lớn, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Thu Trì cảm thấy mình như bị Deja Vu ấy.
Cậu không muốn tiếp nhận, nhưng Cố Triều cứ đẩy thuốc cùng nước qua cho cậu, cậu không dãy ra được, không phản kháng nổi, đến lúc cảm thấy hơi khó thở mới cưỡng ép nuốt toàn bộ xuống.
Sau khi xác nhận Thu Trì đã uống thuốc Cố Triều mới buông ra, hắn li3m khóe môi đồng thời giúp cậu lau vệt nước tràn ra, nói: "Cục