Một ngày dài lại kết thúc.
Cố Triều về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, hắn qua loa ăn một ít cơm sau đó lên phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Cố Triều gác tay lên trán suy nghĩ, mảnh đất kia đã lỡ rồi, hắn sẽ không quan tâm đến nữa, mất một miếng đất không có nghĩa là công ty hắn sẽ phá sản, hơn nữa công việc chính của hắn không phải là cái công ty này, mà là việc buôn bán ở thế giới ngầm kia mới là nguồn thu nhập thật sự của Cố gia.
Nhưng công ty HOO kia chính là công ty dạo gần đây luôn cạnh tranh gay gắt với hắn.
Trên thương trường việc các công ty cạnh tranh đối đầu với nhau là chuyện như cơm bữa, hắn vốn không quá để tâm, nhưng bây giờ người năm giữ công ty HOO kia lại chính là Ngạn Từ Dương, mà giữa y với thiếu niên lại có quan hệ, vậy thì chuyện này đã không còn là mối quan hệ đối đầu nữa mà chính là trả thù.
Cố Triều nghĩ đến đây chợt cười khẩy.
Trả thù?
Nếu hắn không có tư cách được thiếu niên tha thứ vậy Ngạn gia có tư cách gì để thay cậu trả thù.
Nếu không phải Ngạn gia bảo thủ khiến Ngạn Dao phải bỏ đi, thì cuộc sống của gia đình thiếu niên cũng không đến mức nghèo túng như vậy.
Ngạn Dao là tiểu thư chân yếu tay mềm, không thể làm công việc nặng nhọc, Thu Thành là thợ xăm, tuy tiền công rất cao nhưng xăm hình không phải lúc nào cũng có khách, muốn trang trải cuộc sống tốt hơn buộc phải có thêm thu nhập khác hoặc phải đi làm công bên ngoài.
Ngạn Dao hạ sinh Thu Trì vì suy dinh dưỡng quá nặng, khiến cô vì khó sinh mà qua đời, Thu Thành ngoài tiệm xăm ra thì đi làm tài xế taxi, cũng mất vì tai nạn xe cô.
Vì chuyện này cho nên Thu Trì mới phải nghỉ học, cậu từ bỏ ước mơ của bản thân, tiếp quản tiệm xăm và gặp được hắn.
Nếu như Ngạn gia chấp nhận chuyện tình của Ngạn Dao, vậy thì dù không giàu có nhưng Thu Trì vẫn sẽ có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ sống qua ngày, cậu sẽ tiếp tục được đi học, được tiếp tục cầm cọ, được sống với ước mơ của mình, cậu cũng sẽ không tiếp quản tiệm xăm của cha.
Cậu đánh ra phải có một tương lai tươi sáng, trở thành một họa sĩ tài ba.
Cuộc đời của cậu sẽ sáng rực giống như thái dương nếu không gặp được hắn.
Ngạn gia bảo thủ khiến Ngạn Dao phải bỏ đi, bây giờ người đã không còn, Ngạn Từ Dương dù có biết chuyện thì đã làm sao? Gia đình y đã cách đứt quan hệ với Ngạn Dao, sau khi cô mất, hơn hai mươi năm Thu Trì còn sống chưa một lần quan tâm hay tìm tới.
Bây giờ cậu chết rồi mới tìm đến, cái sự tiếc thương chẳng đáng một xu này——Ngạn Từ Dương lấy tư cách gì mà thay cậu trả thù?
Nhưng trên thế giới này vốn không có hai chữ "nếu như", thời gian đã trôi thì không thể lấy lại.
Nếu Ngạn Từ Dương muốn đấu với hắn, vậy hắn buột phải nghiền nát y, dù cho đối phương có quan hệ với thiếu niên, dù cho có là chồng sắp cưới của Lâm Đặng, hắn tuyệt đối cũng không bỏ qua.
Còn chưa bình ổn cảm xúc, Cố Triều đột nhiên cảm thấy cả cơ thể đều run lên, nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã nhận ra điểm bất thường.
Cố Triều ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, ngay lập tức xác nhận suy đoán của mình.
Không phải hắn run lên, mà là động đất.
Cố Triều nhíu mày, hiếm hoi lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Đất nước này vốn chưa từng có động đất bao giờ, tại sao bây giờ lại đột ngột có động đất?
Đang tự hỏi thì đột nhiên Cố Triều lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Không có giọng của Ân Trung.
Nếu như có động đất thì nhất định sẽ nghe tiếng của ông.
Từ nãy đến giờ đã trôi mấy phút vậy mà hắn lại không nghe được tiếng động nào, yên tĩnh đến độ bất thường.
Đột nhiên tầm mắt Cố Triều nhìn đến chiếc đồng hồ nhỏ để trên tủ,