Cố Triều giật mình, không nghĩ lại khiến Thu Trì phản ứng như vậy, hắn vội vàng bước lên, đưa tay muốn ôm lấy cậu một lần nữa.
Nhưng lần này khoảng cách không hề thay đổi, hắn dù bước như thế nào cũng không thể chạm vào cậu.
"Xin lỗi em." Cố Triều vì không thể thu lại khoảng cách của cả hai mà trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi: "Nếu em không thích thì anh sẽ không gọi em như vậy nữa."
"Thu Trì?" Khoảng cách mãi không thay đổi, hắn càng trở nên gấp gáp, giọng cũng khẩn thiết hơn: "Anh sẽ không ép em phản ứng lại lời anh nói, chỉ cần em đẩy anh ra.
Thu Trì!"
Dù khoảng cách vẫn không thu hẹp lại nhưng biểu cảm Thu Trì đã trở lại bình thường, cậu nhìn Cố Triều vẫn đang cố gắng bước đến đây, ánh mắt cậu rũ xuống rồi hít một hơi, nói: "Anh sẽ không sao đâu."
Thu Trì nói rất chậm, âm thanh phát ra giống hệt như một chiếc radio bị nhiễu sóng, âm tiết còn bị đè rất nặng nghe như phải dùng rất nhiều sức mới có thể nói ra: "Đừng làm hại Ngạn Từ Dương."
Cố Triều không ngờ cậu lại nói như vậy, hắn ngạc nhiên hơn khi cậu biết đến Ngạn Từ Dương, đây chẳng phải là giấc mơ của hắn thôi sao? Tại sao thiếu niên lại biết Ngạn Từ Dương? Còn nói hắn không được làm hại y.
Suy nghĩ cuối cùng khiến lòng ngực Cố Triều thắt lại, cảm giác đau đớn từ lòng ngực truyền đến chân thực đến mức hắn không tin đây chỉ là giấc mơ của hắn.
"Em..." Cổ họng Cố Triều run rẩy, hắn muốn hỏi nhưng lại sợ mình nói gì đó lại khiến thiếu niên tức giận, nhớ lại khuôn mặt tức giận đến sắp khóc ban nãy, hắn lại càng không nói lên lời.
Mà Thu Trì lại giống như đang chờ câu trả lời từ hắn, khiến hắn nhẫn nhịn một hồi lâu cuối cùng mới nói ra một chữ: "Được."
Nghe được câu trả lời mình muốn, nét mặt Thu Trì lập tức thả lỏng, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy cậu vừa thở phào một hơi.
Nhìn cảnh tượng này lòng ngực Cố Triều càng thêm đau đớn, đau đến mức hắn bắt đầu cảm thấy khó thở.
Cố Triều cảm thấy bản thân thật thảm hại, hắn cúi thấp đầu, hắn không biết tại sao, nhưng hắn biết hắn không muốn thiếu niên nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.
Thu Trì duy trì khoảng cách nhìn hắn một hồi lâu, sau đó liền quay người rời đi.
Lần này cũng giống như lần gặp đầu tiên, ngay khi Thu Trì rời đi Cố Triều lập tức tỉnh dậy.
Cố Triều mở toang mắt, thấy căn phòng vẫn tối đen liền đưa mắt nhìn đồng hồ, mắt thấy mới hơn bốn giờ trong lòng lập tức hối hận.
Nếu không do hắn đột nhiên gọi như thế, hắn có thể gặp bên cạnh cậu lậu thêm một chút nữa.
Cố Triều mắc chứng khó ngủ, phải hiếm hoi lắm mới có thể một lần ngủ sâu mà lại bị chính bản thân đánh thức, bây giờ hắn nhắm mắt muốn ngủ lại là đều không thể.
Chỉ còn hơn một tiếng là trời sẽ sáng, Cố Triều dùng tay đỡ người muốn ngồi dậy, nhưng vừa nâng đầu lên liền cảm thấy đau buốt.
Cố Triều nhăn mặt, bởi vì đêm qua hắn để tóc ướt đi ngủ, cho nên bây giờ phải lãnh hậu quả.
Hắn dừng lại động tác trong giây lát, chờ cho cơn đau đi qua mới tiếp tục ngồi thẳng người,
Hắn đưa tay bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, con mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng cho nên theo quán tính hơi nheo lại, đợi đến khi nhìn thấy rõ hắn lập tức mở to mắt vì kinh ngạc.
"Cái quái gì..." Cố Triều kinh ngạc nhìn những vết nứt xuất hiện dày đặc ở trong phòng, số lượng thậm chí còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Căn phòng trở nên méo mó đến quái dị, Cố Triều nhìn cảnh tượng trước mặt cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Đột nhiên điện thoại hắn rung lên, hắn dời tầm mắt nhìn qua thấy trên màn hình hiện lên hai chữ Lâm Đặng liền lập tức nhíu mày.
Hắn do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận điện thoại: "Alo." Bởi vì mới tỉnh dậy cho nên giọng hắn khàn vô cùng: "Bây giờ em gọi cho anh có phải không thích hợp hay không?"
Tối qua là hôn lễ của cô và Ngạn Từ Dương, sau khi kết hôn là quãng thời gian thế nào ai cũng biết rõ.
Bây giờ trời còn chưa sáng, cô lại gọi điện cho hắn, nghĩ thế nào cũng sẽ không thích hợp.
"Em biết." Âm thanh Lâm Đặng phát ra có chút run rẩy.
"Hôm qua anh rất bận cho nên không đi được, xin lỗi em, anh cũng đã gửi quà chúc phúc cho em, đã nhận được chưa?" Cố Triều nghĩ mình lỡ lời dọa sợ cô lập tức hạ âm giọng xuống, hắn thở dài rồi đưa tay vuốt ngược tóc mái lên.
"Anh đừng xin lỗi, là em không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Quà em đã nhận được, cảm ơn anh, em rất thích." Lâm Đặng khẽ thở dài, cô đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn cảnh tượng bên ngoài: "Em gọi cho anh vào giờ này là có vấn đề muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Giọng Cố Triều trầm thấp rất kiên nhẫn nghe cô nói, không hề tỏ ra tức giận vì cuộc gọi của cô, điều này thật sự khiến Lâm Đặng yên tâm..
Đột nhiên phía sau có tiếng động khiến cô giật mình quay đầu lại, thấy Ngạn Từ Dương nằm trên giường trở mình rồi lại tiếp tục ngủ say liền yên tâm, cô nói tiếp: "Em gọi để hỏi anh một việc..." Nói đến đây giọng Lâm Đặng nhịn không được mà run lên, cô phải cố gắng kìm chế mới có thể nói thành lời.
Bên kia Cố Triều nghe ra được giọng điệu sợ hãi của cô, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày, cái gì cũng không nói, yên lặng chờ cô nói tiếp.
Lâm Đặng cánh tay run rẩy cầm điện thoại, cô nhắm chặt mắt rồi hít một hơi thật sâu, cánh tay còn lại nắm chặt, hạ quyết định hỏi: "Anh có nhìn thấy vết nứt không?"
Một câu này khiến Cố Triều triệt để đứng hình, hắn không