Quán bar mà cậu đến xin làm có tên là Lạc Thủy, Thu Trì vừa nghe liền biết nơi này là một trong những địa bàn của Cố Triều.
Dù sao hầu hết tất cả quán bar đều hoạt động dưới trướng hắn, Thu Trì nếu xin việc ở quán bar dĩ nhiên đã nghĩ đến điều này.
Nhưng làm ở đây tiền lương cao, hơn nữa cuối tháng còn có hoa hồng, đối với một người đang còn nợ tiền học như cậu thì thật sự hấp dẫn.
Hơn nữa khả năng để cậu gặp được Cố Triều cũng không cao, bởi vì Cố Triều chỉ đi đến quán bar có nữ chính làm việc thôi.
Thu Trì đem theo hồ sơ đến gặp áo sơ mi đỏ rượu, gã tên Tề Kiệt, làm quản lý ở Lạc Thủy này.
Tề Kiệt cầm hồ sơ chỉ nhìn lướt qua một cái, sau đó như vẻ hài lòng gật đầu: "Nếu hôm nay không bận có thể làm luôn, tranh thủ học hỏi làm quen một chút."
Thu Trì dĩ nhiên không từ chối, dù sao cậu cũng chính là có ý định này.
Tề Kiệt đưa cho cậu một bộ trang phục rồi chỉ vào một căn phòng bảo cậu vào trong đó thay quần áo.
Thu Trì nghe lời mà đi vào thay, lát sau đi ra Tề Kiệt nhìn cậu một cái rồi nói: "Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi tham quan một chút.
Ở đại sảnh tương đối đông người, Tề Vũ nói sau bảy giờ, số khách sẽ còn tăng gấp bốn lần.
Tề Kiết giới thiệu sơ lược cho cậu, lúc đi qua một vị trí đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Mà người kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu lại, sau đó hai mắt mở lớn kinh ngạc, rồi lại mỉm cười nói: "Thu Trì?"
Thu Trì đứng tại chỗ mỉm cười, kìm nén bản thân không được lấy tay che mặt lại.
Trong tiểu thuyết, nơi mà nữ chính làm việc tác giả vốn chẳng viết tên ra, cái quán bar đó chỉ được miêu tả cho đến khi nữ chính trao lần đầu cho nam chính rồi tốt nghiệp liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tiểu Thất: "Nữ chính xuất hiện thì khả năng cao nam chính không lâu sau cũng sẽ xuất hiện, lúc đó tình tiết bán đi lần đầu của nữ chính rất nhanh sẽ diễn ra."
Thu Trì mắng: "Không cần mày nhắc."
Bây giờ Thu Trì đã biết cái gì gọi là chạy trời không khỏi nắng, chính là tình hình hiện tại đây.
Thu Trì bên ngoài mỉm cười nhung nội tâm không cười, nhìn nữ chính đang đi đến chỗ mình, nói: "Lâm Đặng, thật trùng hợp."
"Thu Trì." Lâm Đặng gật nói: "Cậu cũng làm ở đây ư?"
Thu Trì gật đầu nói: "Mới xin vào hôm nay là ngày đầu tiên."
Tề Kiệt lại khá bất ngờ trước tình cảnh này sau đó lại cười nói: "Ra là hai người quen biết à? Vậy là tiện rồi, Tiểu Lâm, em thay anh hướng dẫn cho cậu ấy nhé."
Lâm Đặng vui vẻ gật đầu, đối diện Thu Trì lại chẳng vui vẻ nổi.
Cứ nghĩ tới mỗi lần Cố Triều đến đây là phải gặp mặt thì Thu Trì thấy tâm lại mệt mỏi.
Bọn tư sản thật sự đáng ghét vô cùng.
Lâm Đặng chỉ cho cậu tận tình, Thu Trì cũng hiểu được đại khái, sau đó liền nghe được một việc có niềm tin hơn hẳn.
Ở Lạc Thủy có tổng cộng bốn tầng, từ tầng hai trở đi chỉ có những người có thẻ VIP mới có thể đi lên, mà những người có thể đi lên đó đều là những người có thân phận không nhỏ, hơn nữa lên đó có thang máy đi riêng, căn bản không cần phải đi qua đại sảnh này.
Người được lên tầng hai phục vụ cũng là những người được đào tạo và tuyển chọn kỹ càng, Lâm Đặng làm ở đây đã hơn một năm, mới tháng trước mới được cho phép lên đó bưng bê phục vụ, còn những người mới vào như cậu, không có tư cách để lên đó.
Nghĩ như vậy tâm Thu Trì nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Thu Trì vẫn có chút lo lắng.
Nhưng ba tuần trôi qua, đừng nói là Cố Triều, đến một cái bóng cũng không thấy, Thu Trì cuối cùng cũng an tâm mà làm việc.
Mà trong ba tuần qua, mối quan hệ giữa cậu và Lâm Đặng đã dần trở nên thân thiết hơn.
-------
Trên bàn làm việc, Cố Triều cúi đầu chú tâm nhìn vào những giấy tờ trên bàn, cây bút trên tay từ sáng sớm cho đến giữa trưa vẫn chưa từng dừng lại dù chỉ là một lát.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhưng Cố Triều vẫn không hề có phản ứng gì, lãnh đạm nói: "Vào đi."
Trợ lý đẩy hé một bên cửa, để nửa người vào trong nói: "Cố tổng, Diệp tổng tìm ngài."
Nghe vậy, tay cầm bút của Cố Triều nhịn không được mà run nhẹ một cái, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Để cậu ta vào."
Trợ lý nghe xong liền cúi đầu sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này Cố Triều nhịn không được mà thở dài một hơi, buông bút ngả người ra sau ghế, đưa tay xoa nhẹ hai mí mắt, lông mi hơi nhíu lại, tỏ vẻ không thoải mái.
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Diệp Tu trên người đều là mùi nước hoa của phụ nữ, hai tay đút thì quần, bộ dạng không đứng đắn mà đi vào.
Diệp Tu vừa vào liền đến chỗ sofa ngồi phịch xuống, Cố Triều hai mắt lạnh lẽo nói: "Đến làm gì?"
Diệp Tu kìm không nổi mà run một trận, nói: "Không có chuyện thì không thể đến chơi sao?"
Cố Triều sắc mặt vẫn như một, giọng điệu lạnh lẽo đến dọa người: "Không thể."
Diệp Tu khổ sở ôm ngực: "Thật đau lòng."
Cố Triều không muốn để tâm đến tên này, ngồi thẳng lưng, lại đưa tay lật tiếp một tờ hợp đồng: "Không có việc gì thì cậu lăn được rồi."
Diệp Tu mặt dày ôm chặt ghế nói: "Không đi."
Cố Triều ngẩn mặt lên, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người.
Nếu là lúc bình thường thì Cố Triều sẽ coi như mắt mù tai điếc, mặc xác Diệp Tu chơi đã rồi xách mông về, nhưng nếu Cố Triều nổi giận, Diệp Tu không thể không ngoan ngoãn nghe lời.
Trong phút chốc nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Triều, Diệp Tu ngay lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay nắm lại đặt lên đùi, điệu bộ ngoan ngoãn cực kỳ.
Cố Triều lạnh giọng nói lại lần nữa: "Có việc thì nói không có thì cút."
Diệp Tu nuốt nước bọt, nói: "Có việc."
"Nói."
Như được ban lệnh xá, vội vàng nói: "Là về băng Hạc Đen."
"À." Thân thể Cố Triều không nhanh không chậm kêu một tiếng, dựa ra sau ghế, cả người tựa hồ như thả lỏng hỏi: "Xử lý xong xuôi rồi?"
Diệp Tu gật đầu nói: "Băng đảng đã xử lý xong, nhưng Cao Đen bỏ trốn rồi."
"Trốn đi đâu?"
"Hồng Kông"
Cố Triều đưa tay lới lỏng chút cà vạt, Diệp Tu nói: "Cậu yên tâm, tôi đã cho người đuổi theo gã, dù có đào cả đất Hồng Kông lên cũng sẽ mang gã về cho cậu."
"Chỉ cần gã còn sống thì dù có mất cả tứ chi cũng không thành vấn đề." Cố Triều hạ giọng hung ác, sau đó nhìn Diệp Tu nói: "Đợi tin tốt từ cậu, giờ cậu lăn đi được rồi."
"Xong việc xong thì đạp đi, có cái ngữ bạn bè nào như cậu không?" Diệp Tu khổ tâm ôm ngực, nói: "Số tôi sao mà khổ quá."
Cố Triều im lặng nhìn anh, trong ánh mắt nhịn không được mà khinh bỉ nhiều một chút.
"Ai bảo tôi là bạn cậu chứ." Diệp Tu tỏ vẻ ảo não mà thở dài: "Vẻ mặt cậu khó chịu như, mấy hôm nay ngủ không ngon hay là có việc gì khác, nói đi, người anh em giải quyết giúp cậu."
Cố Triều im lặng trầm ngâm, sau đó nói: "Gần đây...!có chút không ngủ được."
Diệp Tu nghe vậy liền tỏ thái độ cứ như hiển nhiên nói: "Cậu xưa nay đã có