Sau khi bị Tiểu Thất đả kích cho một trận, Thu Trì sau đó không bằng cách nào lại có thể lết thân xác lên tầng cao nhất.
Hiện tại cậu đang đứng trước cửa phòng, đưa mắt nhìn vào cánh cửa hồi lâu, nghĩ đi nghĩ mãi vẫn là không hạ đủ quyết tâm gõ cửa.
Tiểu Thất nhìn thời gian đếm ngược mà xót ruột thay cho Thu Trì, nó kích động nói: "Thân ái, thời gian đã bắt đầu đếm ngược rồi đó, bây giờ mỗi phút giây đều vô cùng quý giá, cậu đừng lãng phí."
"Tao thấy..." Thu Trì chết lặng nói: "Hay là mày cho tao bị điện giật luôn đi, tao không cần phần thưởng đâu."
Tiểu Thất hận rèn thép không thành sắt, nói: "Thân ái, cậu đừng bi quan vậy mà."
"Vậy mày thử tự mình nâng độ hảo cảm của nam chính cho tao xem?"
"Tiểu Thất mà làm được thì còn cần thân ái để làm gì?"
Thu Trì: "..."
"Tao phát hiện dạo gần đây mày cãi rất giỏi đấy!!!" Thu Trì nghiến răng nói, bàn tay nắm lại nấm đấm, ngón tay bấu vào da thịt cơ hồ muốn bật máu.
Nhưng Tiểu Thất lại hồn nhiên ngây thơ, cho rằng Thu Trì khen mình thật, liền hì hì nói: "Thân ái quá khen."
Thu Trì: "..." Đây không biết là lần thứ N bao nhiêu cậu có xung đột muốn report nó với hệ thống chủ thần.
Nhìn đồng hồ đếm ngược trước mặt, thời gian đã trôi qua hai mươi phút, không nên kéo dài thêm nữa.
Thu Trì nhắm lại hai mắt, hít một hơi thật sâu rồi thả ra, đến khi mở mắt ra, ánh mắt đã kiên định hơn rất nhiều.
Thu Trì đưa cả hai bàn tay vỗ mạnh lên má mình sau đó đưa tay lên gõ cửa phòng.
Đứng đây hết buổi cũng chẳng được gì, cứ thử một lần xem sao.
Dù sao thất bại cũng chỉ bị điện giật cấp ba, cố gắng nhịn đau một chút, tê liệt một hồi là xong.
Thu Trì vừa gõ cửa xong, gần như ngay lập tức đã nghe thấy giọng Cố Triều phát ra: "Vào đi."
Giọng Cố Triều trầm hơn cả thường ngày, từ giọng điệu nghe ra hình như Cố Triều đang không được vui.
Cậu nuốt nước bọt một cái sau đó đẩy cửa đi vào.
Vừa mở cửa mùi hương của rượu ngay lập tức xộc thẳng vào múi khiến Thu Trì nhíu mày, vất vả lắm mới không đưa tay lên che mũi.
Thu Trì ngước mắt nhìn về phía trước, Cố Triều rồi bắt chéo chân trên ghế lớn, một tay dựa vào tay ghế chống cầm, tay còn lại cầm một ly rượu lắc nhẹ theo chiều kim đồng hồ, nước rượu màu đỏ theo động tác của Cố Triều mà lắc qua lắc lại, trong như sóng nước đẹp mắt vô cùng.
Ngoài Cố Triều, trong phòng không hề có thêm bất kỳ ai, ngay khi Thu Trì mở cửa, ánh mắt Cố Triều đã liếc lên, nhìn thẳng vào cậu.
Thu Trì gặp Cố Triều chỉ được vài lần, tính luôn hôm qua thì là bốn, trong đó có một lần không trực tiếp đối mặt, nhưng đây là lần đầu cậu thấy ánh mắt Cố Triều đáng sợ như vậy.
Nhìn vào nó, Thu Trì bất tri bất giác nhớ lại mấy đoạn tình tiết miêu tả sự tàn nhẫn của nam chính, hắn ta cũng dùng đôi mắt này để nhìn người khác?
Đối diện với ánh mắt của Cố Triều, Thu Trì cảm thấy thật sự rất áp lực, đây không chỉ là sợ, mà nó gần như là bản năng trốn tránh của động vật ăn cỏ khi nhìn thấy động vật ăn thịt.
Thu Trì vừa toát mồ hôi vừa đóng cửa lại, khóe môi gắng gượng cong lên nói: "Cố tổng...!lâu rồi không gặp."
"Lại đây."
Chất giọng khàn đục gợi cảm, âm thanh từ cuống họng Cố Triều phát ra mang theo từ tính khiến người nghe không thể từ chối, giống như mật ngọt, nhưng ẩn dấu bên trong mật ngọt lại là độc dược chết người.
Thu Trì vốn không muốn nhưng bàn chân lại chẳng tự chủ mà nghe theo, đến khi cậu nhận ra thì bản thân đã đứng trước mặt hắn rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thu Trì rời đi trước, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi: "Là Cố tổng cho gọi tôi?"
Cố Triều nhìn Thu Trì sau đó nhíu mày, hắn cuối cùng nhấp ly rượu trên tay nói: "Tôi không thể gọi cậu?"
"Dĩ nhiên không phải." Thu Trì cảm thấy bản thân sắp chết ngạt bởi không khí trong căn phòng này rồi, mặc kệ là cái gì thì cứ nịnh bợ cái đã: "Chỉ cần là Cố tổng cần bất kỳ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt."
"Thật không?"
Thu Trì làm vẻ mặt chân thành gật đầu.
"Nhớ lời nói này của cậu."
Sau đó...
....!Chẳng còn sau đó nữa.
Sau khi nói xong Cố Triều không nói thêm bất kỳ câu nào nữa, cũng không hướng Thu Trì yêu cầu cái gì, khiến cậu trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Mãi một lúc sau Thu Trì mới hỏi: "Cố tổng, ngài có chuyện gì cần tôi làm hay không?"
"Không..." Cố Triều tính nói "không cần, cậu đứng đó là được" nhưng chẳng hiểu sao lại ngừng lại, hắn nhìn chai rượu trên bàn một chốc rồi uống cạn rượu trong ly, nói: "Rót rượu cho tôi."
Thu Trì nhận lệnh, cầm lấy chai rượu trên bàn rót cho Cố Triều.
Cậu vừa rót xong Cố Triều lại một hơi uống hết, Thu Trì chỉ có thể rót liên tục cho hắn, thầm nghĩ kêu cậu lên đây chỉ bảo cậu rót rượu thế này thôi à?
Cái con người này...!sao mà khó hiểu thế?
Nhìn thời gian đã trôi qua gần cả tiếng mà nhiệm vụ lại chẳng tới đâu, Thu Trì chẳng biết làm cách nào để giúp Lâm Đặng tăng độ hảo cảm với Cố Triều, cứ cái đà này cậu thật sự chỉ có nước ăn một đòn điện cao áp thôi.
Còn Cố Triều, chỉ trong chốc lát, hắn đã uống hết cả chai rượu vang đỏ, sau đó lại lệnh cho Thu Trì đi lấy thêm một chai.
Loại rượu vang này có nồng độ cồn trung bình, Cố Triều ấy vậy mà uống hết cả chai mà gương mặt không một tia ửng