Người đứng đầu trong bốn người hạ kính râm xuống, ánh mắt người đàn ông này vô cùng lạnh lùng khiến cho Thu Trì không rét mà run.
Người đàn ông đó nói: "Cậu là Thu Thành?"
Thu Thành là tên cha của Thu Trì ở thế giới này.
Đến đây Thu Trì đã hiểu ra, xem ra người mà nam chính muốn mời tới vốn dĩ là Thu Thành, nhưng Thu Thành đã mất, nên "Thu Trì" kia mới phải đi thay.
Nói là đi thay cũng không phải, "Thu Trì" kia là một tên tham tiền, những người tuy chỉ thuộc hạ nhưng quần áo mặc trên người cũng thuộc hàng cao cấp, nên Thu Trì trăm phần trăm đảm bảo "Thu Trì" kia vì tiền mà lu mờ hai mắt, sau đó nhìn thấy nam chính liền thích luôn, cuối cùng bị giết không toàn thây.
Thu Trì không khỏi hít một hơi sầu não, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút.
Một là đối mặt với nam (hung) chính (thủ) hắc (giết) đạo (mình), hai là bị không gian hệ thống đánh văng ra khỏi thế giới, Thu Trì mạnh dạn chọn vế sau.
Tiểu Thất dường như biết được suy nghĩ của cậu, giọng lo li lập tức hoảng hốt: "Thân ái, đừng dại dột! Nếu bị đuổi khỏi thế giới này sẽ bị hồn phi phách tán đó."
"Mày còn dám nói!" Thu Trì tức muốn nội thương: "Vừa mới xuyên được có mấy tiếng mày liền bắt tao đi vào hang cọp! Nếu phải bị giết dưới tay nam chính tao thà bị đánh hồn phi phách tán!!"
Tiểu Thất không muốn bỏ cuộc, tiếp tục dùng giọng nói dễ thương của nó khuyên can Thu Trì nhưng đều bị cậu bỏ ngoài tai.
Thu Trì đối với người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu kia vẻ mặt vô cảm nói: "Thu Thành là cha tôi."
Người đàn ông kia nói: "Ông chủ của chúng tôi nghe danh ông Thu đã lâu, muốn mời ông Thu đến xăm cho ngài ấy."
Lời người đàn ông này tuy khách sáo nhưng giọng điệu rõ ràng như là đang ra lệnh cho Thu Trì.
Tâm Thu Trì run lên, uy thế của người trong hắc đạo thật sự khiến người khác không rét mà run.
May mà tâm lý Thu Trì khá vững vàng bằng không bị dọa cho nhũn chân rồi.
Thu Trì cố gắng vững tâm nói: "Các ngài đến trễ rồi, vài ngày trước cha tôi đã qua đời.
Ngài về đi."
Người đàn ông kia nhíu mày, sau đó hỏi: "Giờ cậu tiếp quản tiệm xăm này."
Thu Trì gật đầu, để đề phòng mọi trường hợp, cậu nói: "Đúng vậy."
Gã đàn ông kia liền cười nói: "Nếu ông Thu không còn thì mới cậu Thu đi theo chúng tôi một chuyến vậy."
Thu Trì: "!!!!"
"Không được đâu." Thu Trì vội vàng xua tay, "Tuy tôi cũng biết chút ít về xăm hình nhưng tài nghệ tôi rất kém, không xứng xăm cho ông chú cao quý của ngài..."
Lời còn chưa dứt, bên tai đã nghe tiếng "lạch cạch", Thu Trì nhìn ra phía sau thấy ba người còn lại làm động tác định rút cái gì đó ra khỏi thắt lưng quần.
Nhìn kỹ cậu phát hiện ra đó là súng, Thu Trì lập tức run bắn cả người, kinh hãi lùi ra sau nhưng không cẩn thận vấp một cái, ngã ngồi ra phía sau.
Người đàn ông kia giơ tay ra, ba người phía sau lập tức thu lại động tác, người đàn ông kia ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu uy hiếp Thu Trì: "Tôi cũng nghe danh là cậu Thu đây thiên phú rất cao, kỹ năng sớm vượt qua cha của cậu.
Cậu Thu đây hoàn toàn đủ trình độ để xăm hình cho ông chủ của chúng tôi."
Móa! Thu Trì thầm chửi một tiếng, đây chính là không cho phép cậu từ chối mà, nếu từ chối lập tức bị cho ăn mấy viên kẹo đồng ngay, hơn nữa những người này chắc chắn có điều tra qua.
Giờ nghĩ lại tên "Thu Trì" kia có khả năng bị ép như thế lắm.
Nếu bây giờ bị bắn chết thì với quyền lực của nam chính chỉ cần phẩy tay một cái cũng khiến cho cậu biết mất khỏi thế giới này mà không ai biết.
"Thân ái." Tiểu Thất thấy Thu Trì như vậy lập tức tiến lên khuyên nhủ: "Tiểu Thất khuyên ngài nên hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, ngài nghĩ mà xem, bây giờ từ chối là bị giết rồi bị đánh cho hồn phi phách tán, vậy chẳng bằng ngài đi đối đầu với nam chính.
Trong nguyên tác ngài bị giết là do yêu nam chính, bây giờ ngài chỉ cần chuyên tâm xăm hình, xong việc liền rời đi như vậy nam chính làm sao có thể giết ngài được?"
Nghe Tiểu Thất nói có lý, Thu Trì suy nghĩ một chút.
Tiểu Thất thấy thật sự có hữu hiệu liền nói tiếp: "Lúc đó, ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà còn không chết, chẳng phải rất tốt sao?"
Nghe Tiểu Thất càng nói càng thấy có lý, suy nghĩ thật kỹ, ước mơ của cậu còn chưa thành sự thật, bây giờ mà chết đi đúng là không cam lòng.
Vì ước mơ, Thu Trì cắn răng nói với Tiểu Thất: "Được, tao làm."
Tiểu Thất nghe vậy liền không kìm vui mừng, hớn hở nói: "Thân ái, bấm vào nút đồng ý