Sau khi Cố Triều gọi món, không bao lâu sau những món ăn đã được đem tới.
Mùi hương bốc lên khiến bụng Thu Trì đánh trống biểu tình một tiếng lớn.
"Phụt!"
Gương mặt Thu Trì đỏ lên, cậu xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống.
"Ăn đi." Nét mặt Cố Triều vẫn chưa hết ý cười, hắn múc cho cậu một bát canh cá, nói: "Những món tôi gọi đều là nhưng món nổi tiếng nhất ở đây, em ăn thử đi."
Thu Trì vẫn chưa hết ngượng, lí nhí nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn cá Cố Triều lấy cho.
Thịt cá mềm như muốn tan ngay đầu lưỡi, hương vị đậm đà k1ch thích vị giác.
Hai mắt Thu Trì sáng lên, Cố Triều thích thú nhìn vẻ mặt cậu hỏi: "Ngon không?"
Cậu gật đầu lia lịa, Cố Triều cười nói: "Vậy ăn em ăn nhiều một chút."
Thu Trì gật đầu, cậu là người dễ dàng thỏa mãn trước đồ ăn ngon, chỉ cần được ăn đồ ngon là cậu vui đến híp mắt.
Ăn được một nửa, lúc này Thu Trì mới chú ý đến Cố Triều, hắn từ lúc bắt đầu hầu như chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ ăn một hai miếng sau đó phần còn lại hắn đều nhìn cậu ăn.
"Cố tổng, anh đừng nhìn tôi nữa." Thu Trì tính theo thói quen ngậm đầu đũa, nhưng giữa chừng kịp ngừng lại, cậu đặt đũa xuống nhìn Cố Triều hỏi: "Anh không ăn sao?"
Cố Triều nói: "Tôi không đói, em cứ ăn đi, tôi nhìn em là được rồi."
Nhưng anh nhìn tôi như thế, tôi cũng không ăn được.
Đột nhiên Cố Triều vươn tay ra, Thu Trì theo phản xạ hơi rụt người lại.
Cố Triều duỗi tay ra sau giữ chặt gáy cậu nói: "Yên nào."
Đầu Thu Trì bị hắn giữ lấy, hắn không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cũng khiến Thu Trì không thể nhúc nhích.
Hắn đưa cánh tay còn lại ra, dùng ngón cái lau nước sốt cà chua ở khóe miệng cậu.
Làm xong Cố Triều thu tay lại rồi dùng khăn lau sạch ngón tay.
Thấy Thu Trì ngơ người ra, hắn lại duỗi tay ra ngón trỏ cong lên quẹt nhẹ lên mũi cậu một cái, nói: "Đần người ra đấy làm gì, ăn tiếp đi."
Động tác của Cố Triều dịu dàng vô cùng, dịu dàng đến mức Thu Trì nổi da gà, cậu đưa tay lên lau miệng, lúng túng nói: "Lần sau Cố tổng nói là được rồi, tôi tự mình lau được, không phiền Cố tổng."
Cố Triều nói: "Với em thì tôi không phiền."
Thu Trì hít một ngụm khí, cậu cảm nhận được bầu không khí phút chốc trở nên kỳ quái mà không nói rõ được, sự lúng túng không hề giảm đi mà còn tăng mạnh.
"Cố tổng, anh cũng ăn đi." Thu Trì gắp cho Cố Triều một miếng thịt bò xào, cố gắng đổi đề tài, nói: "Anh trả tiền thì tôi không thể cứ vậy mà anh một mình được.
Anh cũng ăn đi."
Cố Triều nhìn miếng thịt bò đặt trong bát, hắn trầm ngâm một chút, miếng thịt này Thu Trì dùng chính đôi đũa mà cậu dùng gắp cho hắn.
Cố Triều có bệnh sạch sẽ, trước đây khi đi ăn với đối tác, cũng có vài trường hợp có người gắp thức ăn cho hắn bằng đũa mà người đó dùng qua, mỗi lần như vậy hắn đều đứng dậy bỏ đi, kết thúc hợp tác.
Đó là bình thường.
Hiện tại Cố Triều chỉ hơi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, hắn cầm đũa lên gắp miếng thịt bò vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nhìn Thu Trì nói: "Ngon lắm."
Cố Triều khen một tiếng, cũng không biết là khen cái gì.
Thu Trì đơn thuần cho rằng Cố Triều khen thịt bò ngon liền gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy thịt bò ngon lắm."
Nói xong cậu lại gắp thêm mấy món khác cho Cố Triều, bởi vì có đọc tiểu thuyết, cho nên cậu biết khẩu vị ăn uống của Cố Triều.
Khác với cậu, Cố Triều rất kén ăn, còn kén ăn rất nhiều thứ, ví dụ như Cố Triều không thích ăn hành, măng tây, đậu, v.v...!Lại còn dị ứng với bơ đậu phộng.
Khi phát hiện Cố Triều bị dị ứng với đậu phộng, Thu Trì rất ngạc nhiên, cậu cho rằng mấy cái motif tổng tài, nam chính dường như không có điểm yếu nào, lắm tiền nhiều của, sức sống thì y như quái vật.
Nhưng tác giả lại nói Cố Triều không thích ăn cái này cái kia, lại còn dị ứng với bơ đậu phộng, Thu Trì cảm thấy có chút mắc cười, dù hơi trẻ con nhưng đây là điểm duy nhất Thu Trì cảm thấy Cố Triều nhìn giống một con người.
Trên bàn có vài món Cố Triều không ăn được, Thu Trì đều tránh ra, sau đó gắp toàn món Cố Triều thích ăn rồi đặt trước mặt hắn.
"Tôi tránh mấy món anh không thích rồi, anh ăn đi." Nói xong cậu không nhận ra mình lỡ lời, lại bổ sung thêm: "Đừng nhìn tôi nữa, anh ăn đi."
Cố Triều ngạc nhiên nhìn bát đầy đồ ăn trước mặt, toàn bộ đều là những món hắn ăn được, ánh mắt Cố Triều có chút lay động không rõ cảm xúc, sau đó dịu dàng nhìn Thu Trì nói: "Cảm ơn."
Thu Trì xua tay: "Cố tổng, đừng khách khí với tôi, tôi cũng không phải là người mới khách."
Vừa nói, Thu Trì trong lòng lại âm thầm gọi Tiểu Thất ra, nói: "Tao thấy nam chính lạ lắm, mày kiểm tra lại đi, có phải anh ta bị ai nhập vào rồi không?"
Tiểu Thất nói: "Nam chính hoàn toàn bình thường."
"Mày chắc là cái hệ thống kiểm tra của mày không hỏng chỗ nào chứ?" Thu Trì không tin nói: "Anh ta rõ ràng có chút khác với tiểu thuyết."
Tiểu Thất làm vẻ mặt bíu môi trên màn hình, nói: "Thân ái, cậu phải tin tưởng vào độ tân tiến của hệ thống."
Thu Trì: "Tin mày tao có mà đi bán muối."
Tiểu Thất làm vẻ mặt đâu khổ: "Thân ái, Tiểu Thất thật sự không lừa cậu, nam chính thật sự không có ai nhập vào, hoàn toàn bình thường.
Nếu nam chính thật sự có vấn đề, không cần thân