Cả người Thu Trì đều khựng lại khi nghe Cố Triều nói.
Cậu hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, ý muốn nói câu vừa nãy là có ý gì?
Xong việc rồi, cậu cũng hết chức trách rồi, không phải nên về rồi ư?
Nói không cho là không cho sao?
Nam chính anh có phải ăn no rững mơ rồi không?
Một lần nữa Thu Trì nhịn không được mà nghĩ nam chính trước mặt cậu đây là hàng nhái.
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị chính cậu ép xuống, bởi vì Tiểu Thất chẳng có động tĩnh gì cho nên cậu mới kiềm chế không nghĩ nhiều.
Cố Triều nhìn vẻ mặt cậu biết bản thân ban nãy kích động mà thất thố liền ho khan hai cái nói: "Hôm nay đầu bếp nấu rất nhiều món, em ở lại ăn đi."
Thì ra chỉ là muốn tỏ ý mời cậu ở lại ăn tối.
Thu Trì tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng bên trong cậu vẫn cảm thấy hoài nghi, cậu bắt đầu cảm thấy cái thế giới này có phải không bình thường hay không?
Hoài nghi trong lòng quá lớn, khiến cậu nhịn không được mà nói: "Cố tổng, anh có phải..." Nhưng nói giữa chừng thì Thu Trì bỗng nhiên ngừng lại, đầu lưỡi ở ngay đầu môi đột nhiên không nói ra được nữa.
Mà câu nói lửng chửng này của cậu khiến Cố Triều bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhưng sự căng thẳng đó cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát sau đó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục của hắn.
Cố Triều cảm thấy chẳng có gì phải căng thẳng, thậm chí còn vô cùng tự tin, vì hắn luôn cho rằng Thu Trì chính là thích hắn trước, chỉ là cậu ngốc nghếch không chịu nhận ra, mà Diệp Tu cũng nói như vậy.
Nếu Thu Trì có thể đọc được suy nghĩ của hắn nhất định sẽ thốt lên: "Nam chính đại nhân, anh nghĩ nhiều rồi."
Thu Trì dừng lại suy nghĩ có chút lâu, cậu xoắn xuýt mãi cũng chẳng thốt lên mấy chữ còn lại.
Ấy vậy mà Cố Triều lại rất kiên nhẫn, hắn đi đến chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, rót cho cậu một cốc nước.
Thu Trì lúng túng nhận lấy, nhưng cũng chỉ nhấp nhấp một chút, cậu lén nhìn Cố Triều phát hiện hắn cũng đang nhìn mình thì lập tức thu hồi tầm mắt.
"Uống xong chưa?" Cố Triều dịu dàng hỏi.
Thu Trì giật thót một cái, vội vàng uống hết nước trong ly rồi trả lại cho hắn nói: "Uống xong rồi."
Nhìn biểu cảm hiện tại của Thu Trì, khóe miệng Cố Triều nhịn không được mà nhếch lên, sự dịu dàng lan rộng ra khóe mắt, hắn nhận lại chiếc cốc trên tay cậu, nói: "Em chờ một chút, tôi thay quần áo rồi cùng em xuống ăn tối."
Thu Trì ngay lập tức ngơ người, nhìn Cố Triều không chớp mắt.
Trong ấn tượng của cậu dù là tiểu thuyết hay là người thật trước mặt hiện tại, thì Cố Triều có hai giai đoạn tính cách.
Trước khi yêu nữ chính, Cố Triều chính là tảng băng di động, mặt lạnh mắt sắc, nhưng sau khi yêu nữ chính rồi thì chính là ôn nhu như nước, sủng ái nhân lên tận trời, sủng đến mức muốn vô thiên vô pháp.
Tuy nhiên mặt này chỉ có thể xuất hiện khi ở bên cạnh nữ chính.
Thu Trì khi đọc đến mấy phân đoạn miêu tả nụ cười ôn nhu dịu dàng của Cố Triều thật không tưởng tượng nổi một tảng băng di động như Cố Triều khi ôn nhu cười sẽ ra bộ dạng gì.
Nhớ đến kiếp trước vì tò mò, cậu liền đi sang nhà hàng xóm kế bên nhờ vả một lần, vị hàng xóm sống bên cạnh phòng hắn cũng có gương mặt tương đối lạnh lùng, khi không nói chuyện sẽ biến thành bộ lạnh nhạt, không mấy thân thiệt.
Thu Trì nhớ rõ mình khi ấy vì muốn biết khi một tảng băng di động khi cười ôn nhu sẽ có biểu cảm gì cho nên đến tìm vị hàng xóm, bảo anh ta cười thử cho cậu xem.
Kết quả khi anh ta cười lên, biểu cảm rất là khinh người, Thu Trì vừa nhìn lập tức đánh anh ta một cái vô cùng oan uổng.
Mặc dù anh ta đã nói nụ cười vừa rồi chính là nụ cười ôn nhu mà Thu Trì yêu cầu còn cười lại một lần nữa cho cậu xem rõ, kết quả là bị đánh thêm một cái nữa.
Dù nhìn lại lần thứ hai, nhưng cậu vẫn nhìn không ra được là nó ôn nhu ở chỗ nào, nhìn kiểu gì cũng là kiểu khinh miệt người khác, nào có giống nụ cười hiện tại của Cố Triều.
Cố Triều khi cười lên đặc biệt đẹp, nhưng sự ôn nhu hiện tại dường như khối băng tan lạnh di động này tan đi không ít.
Từ khi quen biết Cố Triều đến nay, tuy đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười quý hiếm này của hắn, nhưng cái kiểu ôn nhu dịu dàng này vẫn là lần đầu tiên.
Lúc này cậu mới nhận ra sự khác biệt mạnh mẽ của một người bình thường khi cười và một tuyệt sắc mỹ nam khi cười là như thế nào.
Nếu vị hàng xóm lúc đó khiến câu muốn đánh thì Cố Triều hiện tại lại khiến cậu kìm không được mà say mê nhìn.
Có thể nhìn thấy được sự ôn nhu này của Cố Triều, Thu Trì cảm thấy mình cũng thật may mắn.
Mà đối diện cậu, Cố Triều đang làm động tác tháo khăn tắm xuống khiến cậu giật mình, nhìn thân thể cường trán của hắn, Thu Trì cảm thấy cả người như muốn nóng lên, cậu lúng túng nói: "Anh...!tôi...!anh thay đồ đi...!tôi, tôi ra ngoài đợi."
Không đợi Cố Triều trả lời, Thu Trì đã phi nước đại mà chạy khỏi phòng.
Cố Triều nhìn bóng dáng Thu Trì biến mất sau cánh cửa, nhịn không được ý cười càng sâu trên khóe miệng, hắn lại một lần nữa đi vào nhà tắm, hiện tại hắn cần làm lạnh đầu cái đã.
Mà Thu nhập sau khi ra khỏi phòng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tựa lưng lên cánh cửa từ từ tuột xuống,
"Thân ái."
Đúng lúc này Tiểu Thất không biết online từ bao giờ, đột nhiên lên tiếng dọa cậu giật mình ôm ngực một trận.
"Mày online lúc nào đấy? Sao không lên tiếng?"
Tiểu Thất dùng vẻ mặt có ba gạch đứng nhìn cậu, nó nghĩ đến màn Bakedon ban nãy mà trầm mặc một lúc lâu, không biết có nên nói ra hay không, sợ Thu Trì thẹn quá hóa giận mà ép nó offline.
Tiểu Thất thay đổi biểu cảm, đổi đề tài nói: "Thân ái, Tiểu Thất có chuyện muốn nói."
"Sao?" Thu Trì nói: "Cuối cùng mày cũng phát hiện ra nam chính giờ là hàng nhái rồi à?"
"..." Tiểu Thất không hiểu tại sao Thu Trì lại có chấp