Sau khi ăn sáng xong, Cố Triều cũng lập tức rời đi, Thu Trì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài trừ những giây phút ăn cơm thì những khoảng thời gian còn lại Thu Trì không thể nào thoải mái thả lỏng người được.
Thu Trì ngồi trên ghế xoa xoa mắt, Tiểu Thất sau khi Cố Triều đi mất liền lải nhai bên tai cậu không ngừng, Thu Trì nghe mà đau đầu.
"Thân ái, Tiểu Thất thấy cậu ôm đùi nam chính là điều tốt đó."
"Tốt thì tốt đấy." Thu Trì ngửa đầu thở dài một hơi, nói: "Nhưng tao vẫn lo lắm."
Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất lại thấy có gì đáng lo đâu."
Thu Trì nhíu mày bíu môi không nói, thầm nói: Mày hiểu cái rắm.
Dứt câu Tiểu Thất im lặng như đang suy nghĩ gì đó, lại nói: "Cậu sợ nam chính giết cậu hả? Nhưng bây giờ nam chính đâu có ghét cậu." Còn ngược lại nha.
Thu Trì không buồn liếc nhìn khung hệ thống màu xanh đầy dấu hỏi của nó, nói: "Đấy là lúc trước, bây giờ tao lo vấn đề khác."
Tiểu Thất không biết Thu Trì đang lo về vấn đề gì, dù sao ký chủ của nó cũng sẽ không chết được đâu.
Nó thật sự muốn nói cho Thu Trì biết ban nãy lúc Thu Trì đang mải mê ăn cơm thì Cố đại tổng tài —— Nam chính đại nhân đã lặng lẽ lấy ra một cuốn sách cỡ bàn tay, bìa giấy có màu hồng phấn, trên mặt bìa còn có mấy hình minh họa thêm mấy bông hoa hồng.
Tiểu Thất lúc đó nhìn rất rõ, tiêu đề cuốn sách ấy vậy mà lại là:
Tiểu Thất: "...???" Excuse me?
Cuốn sách ấy vẫn còn mới toanh, xem ra chỉ mới mua gần đây thôi.
Dạo từ đợt Cố Triều đột nhiên đến thăm nhà thân ái, nó đã có hơi ngờ ngợ, Cố Triều hiện tại so với trong sách thật sự theo lời thân ái nói thì hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng, nó ngàn vạn lần không ngờ nam chính đại nhân có thể chơi lớn như thế, khiến nó sốc đến mức muốn reset lại máy luôn.
Mà "một trăm phương pháp theo đuổi bạn trai" là cái quỷ gì thế?
Nam chính ơi, anh đi hơi bị xa vời thiết lập của mình rồi
đấy!
Lo li Tiểu Thất hoài nghi cuộc đời hệ thống của nó, có phải lúc xuyên qua đây, gặp phải lỗi kỹ thuật rồi không? Chứ nam chính đại nhân không thể ngốc nghếch theo đuổi người ta bằng một cuốn sách đó được!
Băng lãnh của anh đâu?
Bá đạo, chiếm hữu của anh đâu?
Trong lúc Tiểu Thất vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh hệ thống thì Cố Triều bên này lại mở ra một trang đã được đánh dấu sẵn, nó lại một lần nữa nhìn thấy được, lần này so với ban nãy càng thêm rõ ràng.
[Muốn Chiếm Chinh Phục Trái Tim Của Chàng, Thì Phải Chinh Phục Bảo Tử Của Đối Phương Trước]
Tiểu Thất: "..."
Tiểu Thất liếc nhìn biểu cảm của Cố Triều, lại thấy hắn ta nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Tiểu Thất không cần nghĩ cũng biết Cố Triều đang nghĩ gì, chắc chắn là cảm thấy phương pháp này hiểu quả.
Cố Triều còn đặc biệt lấy bút khoanh lại, ghi chép gì đó nữa chứ!
Lúc đó Tiểu Thất thật sự rất muốn nói, nam chính ơi, cách đó không hiểu quả đâu, người như thân ái là phải đánh nhanh rút gọn mới được!
Phải đánh đến mức không còn đường lui ấy, như thế thân ái mới chấp nhận!
Lúc này Thu Trì đang đi giày, Tiểu Thất trầm ngâm một hồi quyết định không nên nói ra thì hơn, sau đó nó liền thấy không còn việc gì nữa liền nói: "Thân ái, Tiểu Thất off nhé, cần gì thì cậu gọi nhé."
Thu Trì đáp: "Ừ."
Sau khi đáp xong, bên tai liền vang lên tiếng nhạc off quen thuộc của Tiểu Thất.
Cùng lúc này Thu Trì cũng vừa vặn đi giày xong, cậu hôm nay phải trực nhật, hơn nữa lại có tiết đầu, không thể đi trễ được.
Thu Trì mở cửa bước ra khỏi nhà, cửa vừa mở ra thì thấy ngay một người mặc một bộ tay trang đen, gương mặt cứng nhắc không cảm xúc nhìn cậu.
Thu Trì sợ đến nhảy dựng lên, ôm cửa hỏi: "Anh là ai? Anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy!!"
"Cậu Thu." Người nọ chấp hai tay ra sau, dáng vẻ nghiêm trang nói: "Boss ra lệnh cho tôi đưa cậu đến trường."
Boss?
Thu Trì ngơ ra một chút, sau đó mới hiểu ra "Boss" trong miệng đối phương là ai.
Nhưng dù thế nào thì như vậy cũng hơi quá rồi.
Không ngờ Cố Triều đối với bạn bè ân cần như thế.
Bạn bè đã vậy rồi, người yêu còn được cưng chiều đến mức nào?
Cậu ôm cặp, bộ dạng cũng không còn đề phòng như trước nữa, nói: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình đi đến trường, anh đi về đi, nói cảm ơn với Cố tổng giúp tôi."
Người nọ không xê dịch nửa bước chân, nói: "Tôi cũng chỉ là người làm công mà thôi, Cậu Thu đừng làm khó tôi."
Thu Trì mím môi, xem ra nếu cậu cự tuyệt đối phương chắc sẽ đứng đây mãi.
"Nếu anh không chở tôi, vậy anh sẽ bị trách phạt sao?"
Đối phương chần chừ một chút rồi gật đầu.
Thu Trì nén một bụng thở dài, thầm nói, có ông chủ như vậy cũng thật khổ.
"Vậy nhờ anh." Thu Trì cúi đầu rồi theo đối phương lên xe.
Lúc lên xe đối phương vô cùng chu đáo mà mở cửa xe cho cậu, dù cậu nói không cần cũng không có tác dụng.
Bất kể cậu nói cái gì, đối phương cũng không lấy một điểm phản ứng.
Đối phương tuy rằng không phản kháng lời cậu, nhưng hành động lại không có ý định nghe theo, dù cậu có trưng cầu ý kiến như thế nào, sau đó cũng chỉ có thể im lặng thỏa hiệp.
Trên đường đi, Thu Trì cũng thử bắt chuyện mấy lần, nhưng đối phương lại không nói một tiếng nào, hoàn toàn bơ đẹp cậu, chuyên tâm lái xe.
Cứ hai, ba lần đều nhận được sự im lặng của đối phương, Thu Trì đành bỏ cuộc, ngồi im một góc không nói gì nữa.
Bầu không khí im lặng đến mức khiến người khác ngạt thở.
Không cẩn thận nhìn kỹ thì còn tưởng cậu bị bắt đem bán.
Quả nhiên là