Thu Trì vừa đặt chân muốn về đến nhà màn hình hệ thống lập tức b ắn ra, theo sau đó là tiếng hò reo vui mừng của Tiểu Thất.
"Thân ái, chúc mừng cậu hoàn toàn nhiệm vụ đầu tiên."
Mỗi lần Tiểu Thất nói chuyện quá lớn, Thu Trì cứ cảm thấy đầu mình ong ong, cậu đưa tay xoa huyệt thái dương nói: "Cái này thì có gì đáng chúc mừng, mày đừng có ồn."
Tiểu Thất không vì những lời này của Thu Trì mà mất hứng, trái lại càng hưng phấn, nó đưa bảng hệ thống cho cậu xem.
"Thân ái, cậu nhìn nè."
Thu Trì bất lực nghe theo, nhìn vào màn hình hiển thị bảng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ xăm hình đã hoàn thành, phần thưởng sẽ được gửi tới trong chốc lát.
Xin hãy tiếp tục cố gắng.]
Tiểu Thất phấn khích reo hò một hồi, sau đó nũng nịu nói: "Thân ái, lát nữa phần thưởng tới, cậu nhớ ấn chấp nhận nha~~~."
"Đừng có ẹo." Thu Trì nói: "Biết rồi."
Tiểu Thất dùng icon chu mỏ, nói: "Yêu thân ái nhất, hôn cái nè~ Moah"
Thu Trì tưởng tượng Tiểu Thất thành một bé gái xinh xắn, hướng cậu chu mỏ làm nũng, cảm thấy Tiểu Thất trong hình dạng rất hợp, lại còn dễ thương.
"Hôn cái gì mà hôn, mày có hôn được đâu." Thu Trì buồn cười, lấy ngón tay chọt chọt màn hình hệ thống, nói: "Nếu mày biến thành cục gạch, tao liền vứt mày ra đường đấy.
Không thì đem cho một công trường nào đó, trở thành một phần của tòa kiến trúc nào đó, coi như góp ích cho xã hội."
"Hừ." Tiểu Thất bíu môi nói: "Tiểu Thất mới không biến thành cục gạch đâu.
Dù biến thành gì, Tiểu Thất cũng sẽ bám theo thân ái cả đời."
Thu Trì cười cười, búng lên màn hình hệ thống một cái nói: "Nếu thế mày phải biến thành thứ gì di chuyển được ấy, nếu không thì đừng mơ."
Tiểu Thất biểu hiện sự quyết tâm, nói: "Thân ái cứ chờ đi."
Thu Trì buồn cười lắc đầu, cậu vào phòng cắt balo sau đó lấy đồ đi tắm.
Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng đã hơn mười một giờ tối, Thu Trì vừa lau tóc vừa ngáp một cái, đưa tay dụi mắt mấy cái, thầm nghĩ sau khi tóc khô cậu sẽ đi ngủ ngay.
Đang lau tóc giữa chừng, bên tai đột nhiên lại nghe âm thanh "tít" liên hồi, cậu ngồi thẳng lưng, đang hoài nghi thì Tiểu Thất lại đột ngột online, đưa khung hình đến trước mặt cậu, giọng có phần run rẩy: "Thân ái ơi..."
Chỉ trong chốc lát Thu Trì đã hiểu là được là chuyện gì, cậu nhìn màn hình, quả nhiên là phần thưởng đã được gửi đến.
[Hệ thống thông báo:
Phần thưởng "Hóa Kim Thân" dành riêng cho hệ thống đã gửi đến.
Bởi vì không phải phần thưởng của ký chủ cho nên, ký chủ có quyền từ chối.
Bên trái là từ chối, bên phải là đồng ý.
Xin hãy tiếp tục cố gắng!]
"Thân ái ơi."
Thu Trì có thể cảm nhận được Tiểu Thất hiện tại đang thấp thỏm như thế nào.
Hóa ra phần thưởng của hệ thống có hay không đều do ký chủ quyết định, bảo sao khi Tiểu Thất mở miệng nói lại năn nỉ nhiều đến vậy.
"Đừng lo." Thu Trì an ủi nó: "Tao tin mày sẽ có một hóa thân tốt."
Sau đó cậu không chút do dự bấm nút đồng ý.
Sau khi ấn xong, xung quanh Tiểu Thất đột nhiên phát sáng.
Ban đầu ánh sáng còn rất nhẹ, nhưng càng về sau ánh sáng lại càng lúc càng sáng, sáng đến chói mắt.
Thu Trì không thể tiếp tục nhìn liền nhắm mắt lại, qua hơn ba phút, ánh sáng mới tắt đi, lúc Thu Trì mở mắt ra thì xung quanh không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn bình thường như lúc ban đầu.
Chỉ là trong không gian đã không còn nghe tiếng Tiểu Thất nữa.
"Tiểu Thất.
Tiểu Thất.
Tiểu Thất." Thu Trì cảm thấy bất thường cho nên không ngừng gọi Tiểu Thất ra, nhưng kết quả là Tiểu Thất không hề đáp lại lời cậu.
Nếu là bình thường Tiểu Thất sẽ lập tức online, luyên thuyên với cậu ngay, vậy mà hiện tại, Tiểu Thất lại im hơi lặng tiếng, cứ như vậy biến mất không thấy bóng dáng.
Thế này là như nào đây?
Thu Trì nhíu mày, đang chuẩn bị gọi Tiểu Thất thêm một lần nữa thì lúc này chuông điện thoại lại reo lên.
Nhìn tên hiện trên màn hình, Thu Trì có chút ngạc nhiên, giờ này rồi Lâm Đặng còn gọi cho cậu để làm gì?
Thu Trì chừng chừ nửa giây rồi nghe máy.
Còn chưa kịp alo một tiếng thì đầu dây bên kia đã vọng lại một tiếng khóc thút thít.
Thu Trì kinh hãi kéo màn hình ra trước mặt, xác nhận lại đúng tên Lâm Đặng mới can đảm nghe tiếp.
"Lâm Đặng?"
Nửa đêm rồi, nữ chính à, chị cũng không cần khóc lóc gọi điện thoại cho em như vậy chứ? Chị ngàn vạn lần đừng dọa em mà.
"Thu Trì...!hức..." Lâm Đặng nghẹn ngào nói.
Nghe giọng nữ chính có vẻ không ổn, Thu Trì liền ngồi thẳng người, nhíu mày nói: "Alo, Lâm Đặng? Cậu sao thế? Sao lại khóc?"
"Thu Trì, cậu, cậu, đến chỗ tớ được không...?" Phía bên kia giọng Lâm Đặng nói gần như là đứt quãng, có mấy âm tiết không nghe được rõ ràng.
"Được được." Thu Trì vừa nói vừa đứng dậy thay quần áo, hỏi: "Cậu hiện tại đang ở nhà hay ở đâu?"
Lâm Đặng nức nở đáp: "Bệnh viện...!tớ, tớ, đang ở bệnh viện..."
Thu Trì nghe vậy càng thêm hoảng hốt, gấp gáp nói: "Bệnh viện? Cậu ở đó làm gì?" Hiện tại cậu gửi địa chỉ đi, tớ lập tức qua đó."
Thu Trì vừa thay quần áo xong liền cúp điện thoại, cậu vội vàng khóa cửa nhà rồi ra đường lớn bắt xe.
Ban đêm, chỗ khu của cậu rất vắng, rất hiếm xe bốn bánh qua lại.
Thu Trì vừa chạy vừa dáo dác nhìn quanh, hoàn toàn không nó nổi một bóng xe taxi nào, xe buýt giờ này cũng không còn hoạt động nữa.
Đi qua ngã tư đường lớn, Thu Trì đột nhiên thấy một đám người tụ tập ở một bãi đất trống, liền thấy một nhóm người đang tụ tập làm gì đó với nhau.
Thu Trì để ý qua, ngay lập tức đã nhận ra một người, cậu đổi hướng chạy vào khu đất trống, nói: "Anh Hùng!"
Hùng Tất đang uống bia tụ tập với băng nhóm của gã như mọi ngày,