Sau khi Thu Trì trả lời xong liền im lặng, cậu không biết phải nói gì tiếp nữa, để tránh mất tự nhiên, cậu liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Cố Triều đưa cậu đến một nhà hàng mang kiến trúc phương tây, Thu Trì thấy nơi xa lạ này thì có hơi nhíu mày, cậu nhẹ nhàng đưa một ánh mắt dò hỏi qua nhìn Cố Triều.
"Đồ ăn sáng nay định mang đến cho em bị đổ mất rồi.
" Cố Triều giải thích.
Ý tôi không phải thế!
Thu Trì ôm tim nhìn nhà hàng sang trọng trước mặt, cậu cảm thấy nhà hàng quen lắm, hình như là vừa mới mở cách đây không lâu, còn xuất hiện trên truyền hình mấy lần.
Cậu nhìn Cố Triều, hắn lại ra vẻ điềm nhiên như chắc có gì, hắn chỉnh lại cổ tay áo, nói: "Đi thôi.
"
"Hay là thôi đi.
"Thu Trì không tự nhiên mà từ chối.
"Tại sao? Chúng ta chẳng phải luôn ăn cơm cùng nhau sao?
Sao anh nói như thể đương nhiên vậy? Thu Trì không nói nổi: "Chỗ này sang trong quá, tôi hiện tại có chút! " Cậu nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình, không thích hợp với sự sang trọng của nơi này lắm.
Thu Trì không nói hết câu, nhưng Cố Triều vẫn hiểu được ý của cậu.
"Em không phải sợ, có anh ở đây, không ai dám nói gì em.
"
Người của hắn, hắn còn không chê, bất cứ ai cũng không được phép.
Thu Trì thấy mình nói không lại hắn, nhìn điệu bộ của hắn, dường như không có ý định thỏa hiệp với cậu nhỉ.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà, có cần phải đến mấy chỗ chói mù mắt nghèo nàn của cậu như vậy không?
"Anh Triều, hay là đổi chỗ có được không?"
"Đừng sợ.
" Cố Triều mở cửa xe, hắn nắm lấy cánh tay cậu dắt xuống, nói: "Đi theo anh.
"
Có anh ở đây, tôi mới sợ đấy!
Thu Trì bị đối phương nắm tay dắt đi, vô lực phản kháng đi theo sau.
Hai người vừa bước vào cửa ngay lập tức có hai nhân viên cung kính cúi chào,
Thu Trì bị dọa cho hết hồn, sau đó bị Cố Triều kéo một mạch vào trong thang máy, động tác Cố Triều vô cùng nhanh, khiến Thu Trì chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Thu Trì không nhịn được hỏi.
"Chúng ta đến phòng riêng.
" Cố Triều đáp, hắn không muốn xung quanh có quá nhiều người, phá đám không gian riêng tư của cậu và hắn.
"Chẳng phải chúng ta vừa đến đây sao?" Mấy chỗ này chẳng phải nên đặt trước hay gì đó sao? Anh dù là nam chính, là con cưng của thượng đế cũng được chen hàng như vậy chứ.
Cố Triều nhịn cười nhìn cậu, thầm nói cậu nghĩ cái gì trên mặt đều viết ra cả, bên trong rõ là gan dạ, mắng hắn chắc hẳn rất sướng đi, nhưng bên ngoài lại không dám làm trái ý hắn dù chỉ một chút, như cô vợ nhỏ nhu thuận theo sau hắn vậy.
"Nhà hàng này do anh mở.
" Cố Triều chậm rãi nói: "Cho nên không cần phải xếp hàng.
"
Thu Trì há hốc mồm, cậu nhanh chóng phát hiện mình lộ vẽ hơi thất thố liền ho một tiếng, cậu đứng thẳng người, ra vẻ tự nhiên "À.
" một tiếng.
Nam chính ngoài việc thống trị thế giới ngầm ra thì ngoài sáng cũng làm đa ngành nghề quá nhỉ.
Cái công ty thiết kế mà Lâm Đặng xin vào làm cũng là của Cố Triều nốt.
Đúng là tư sản có khác, rất biết cách khiến tài sản của bản thân lớn thêm một con số.
Ở bên cạnh Cố Triều, Thu Trì chân chính hiểu được thế nào giàu nứt đố vách!
Nam chính à, anh chia sẻ một chút độ giàu có của anh qua cho tôi đê!
"Biết vì sao anh cố gắng kiếm tiền thế không?" Cố Triều thích thú nhìn Thu Trì.
Cậu cũng không ngần ngại liền hỏi: "Vì sao?"
Cố Triều cúi đầu, ghé sát lại tai cậu nói: "Vì để cho người kia có thể đem tiền anh kiếm được tiêu chơi, lâu lâu ngứa tay cho phá sản một vài chỗ.
"
Thu Trì đỏ mặt che tai lại, cậu dịch sang một bước, thầm mắng: Con mẹ anh, đồ tư sản chết tiệt!
Cái gì mà tiêu chơi?
Cái gì mà ngứa tay thi thoảng phá sản vài chỗ?
Trái tim của một kẻ vô sản như tôi đây bị anh làm cho rỉ màu rồi biết không?
May mà bà xã anh là Lâm Đặng, nếu không tôi trù anh tán gia bại sản luôn!
Thu Trì nói: "Anh nói như vậy, lỡ sau này người kia của anh thật đem Cố gia phá sản luôn làm sao?"
Cố Triều đút một tay vào túi quần nói: "Vậy thì anh chỉ có thể càng kiếm thêm thật nhiều tiền, phá bao nhiêu cũng không hết.
"
Anh nghĩ số dư tài khoản nhà anh là vô hạn đó chắc?
Có ai có thể cho hắn biết tại sao miệng lưỡi của nam chính càng ngày càng lợi hại không? Có thể đem cậu tý nữa là tức đến tăng huyết áp ngất xỉu.
Anh đừng có mang bộ dạng lưu manh như vậy có được không hả nam chính? Xin hãy quay về với thiết lập băng sơn của anh đi.
Bây giờ Cố Triều chỉ cần nói thêm một câu nữa, Thu Trì thấy mình có thể tức đến ngất ngay tại chỗ luôn.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu, Cố Triều ở bên cạnh đưa tay che miệng cười thầm, ánh mắt hắn đều chứa hình ảnh của cậu, ôn nhu tựa như nước.
Muốn chạm vào em ấy.
Lúc thang máy mở ra, Cố Triều liền vươn bàn tay nắm lấy tay Thu Trì, mười ngón đan xen, tay trong tay đi ra ngoài.
Thu Trì vẫn còn đang chết chìm trong sự choáng ngợp về độ giàu có của Cố Triều, hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu để ý đến đối phương đang chiếm tiện nghi của mình.
Cố Triều hiểu rõ Thu Trì, cho nên dẫn cậu đến một phòng riêng không quá rộng, quả nhiên Thu Trì vừa thấy căn phòng này liền thở nhẹ một hơi.
Cái tên nam chính tư sản này vẫn còn có chút lương tâm.
Cố Triều lúc