Sau khi xem nhiệm vụ xong Thu Trì cũng ngồi thừ trên ghế suốt.
Hệ thống thay thế này không giống Tiểu Thất, sau khi bàn giao nhiệm vụ xong cũng không nói một tiếng nào với Thu Trì đã lập tức off.
Thu Trì không quan tâm đến hệ thống, hiện tại trong lòng cậu đang rất là buồn bực, nhưng lại không biết làm thế nào để giải tỏa.
Trước đây cậu toàn nói chuyện với Tiểu Thất, hiện tại Tiểu Thất tạm thời biến mất, thay vào đó là một hệ thống chết toi bên cạnh chủ thần, nói cũng không được gì.
Ít nhất Tiểu Thất sẽ không tự động off nếu cậu có phiền muộn, tuy không lên tiếng hỏi nhưng sẽ yên lặng ở bên cạnh cậu cho đến khi cậu tự động nói ra.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy sự hiện diện của Tiểu Thất lại quan trọng như vậy.
Không biết Tiểu Thất hiện tại ra sao rồi, hệ thống nói cần một khoảng thời gian, nhưng không biết chính xác là bao lâu.
Một tháng hoặc cũng có thể là một năm.
Nghĩ đến trong khoảng thời gian sắp tới đối diện với hệ thống lạnh nhạt này, Thu Trì cảm thấy cô đơn quá.
Hệ thống đã off nhưng giao diện khung hình vẫn còn, đang là giao diện chính của Tiểu Thất, cho nên không cấm phải đánh thức hệ thống dậy cậu vẫn có thể thấy được giao diện chính.
Cái này chẳng phải lặng lẽ nhắc nhở cậu khi không có chuyện gì quan trọng thì cần gọi nó xuất hiện à?
Nghĩ vậy Thu Trì lại càng thêm bực bội, như cậu rất nhanh đã nén sự bực bội trong người xuống, vì cậu chợt nghĩ, với hệ thống thay thế này, cậu không gặp cũng không sao, dù sao cậu cũng không muốn nói chuyện với nó.
Không hỏi được chuyện của chủ thần thì gặp cũng chẳng có ích gì.
Đúng lúc này điện thoại lại đổ từng hồi chuông dài, Thu Trì lấy điện thoại ra thì phát hiện là Lâm Đặng gọi đến.
Cậu nhìn màn hình, trong lòng do dự một chút rồi nhận cuộc gọi.
Áp điện thoại lên tai, ngữ điệu cũng mềm mại đi nhiều: "Lâm Đặng, có chuyện gì không?"
"Tiểu Trì." Bên kia, trái với ngữ điệu mềm mại của Thu Phương, giọng Lâm Đặng lại có chút nặng nề.
Cô khẽ gọi cậu một tiếng sau đó lại im bặt.
Thu Trì cũng không sốt ruột, hắn tùy tiện đáp một tiếng rồi cũng im lặng, kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói.
Qua hơn một phút sau, cuối cùng Lâm Đặng cũng cất tiếng: "Tiểu Trì."
Thu Trì cũng khẽ đáp: "Ừ."
"Dù tớ có trở nên như thế nào, cậu...!cậu sẽ không ghét bỏ tớ đúng không? Chúng ta vẫn sẽ làm bạn đúng không?"
Càng nói giọng Lâm Đặng cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Xem ra nữ chính thật sự đã nghĩ đến việc này rồi, Thu Trì thầm nghĩ.
Tình huống hiện tại của Lâm Đặng, nếu còn trên cương vị của độc giả, cậu tuyệt đối sẽ chẳng suy nghĩ đến vấn đề này quá nhiều, bởi vì đây là chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng bây giờ trên cương vị của một người bạn, hiểu rõ được sự lo lắng cùng bất đắc dĩ của cô, Thu Trì đối với cô có chút không đành lòng.
Dù biết trước được mọi việc, Thu Trì vẫn phải cố tỏ ra chẳng hiểu chuyện gì, cậu nén cảm xúc của bản thân xuống, nói: "Sao vậy? Sao cậu lại khóc rồi? Có phải tình trạng của dì xấu đi không? Tớ đến bệnh viện với cậu nhé?"
"Không phải." Lâm Đặng vội nói: "Mẹ tớ khỏe rồi.
Tớ, tớ ban nãy nói vớ vẫn thôi, cậu đừng để ý nhé, hẹn gặp cậu tại chỗ làm."
"Được." Thu Trì đáp: "Tối gặp."
Nói xong, Lâm Đặng đã nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, Thu Trì cũng hạ tay xuống, cậu để điện thoại lên bàn rồi chống cằm thở dài một hơi.
Thời hạn là bảy ngày.
Trong tiểu thuyết không có đề cập chính xác là ngày nào, nhưng hệ thống đã cho thời gian là bảy ngày, vậy chắc chắn là trong bảy ngày này tình tiết sẽ phát sinh.
Đến lúc đó, cậu lên làm gì?
Chắc cũng chẳng cần làm gì.
Chỉ cần hai người họ phát sinh quan hệ là nhiệm vụ của cậu sẽ kết thúc.
Sau đó cậu có thể tiếp tục làm thần tình yêu cho bọn họ, cuối cùng Lâm Đặng sẽ hạnh phúc bên cạnh Cố Triều, còn cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng sẽ được trả tự do, không còn sự ràng buộc với hệ thống, rời khỏi cuộc sống của hai nhân vật chính.
Rõ ràng là tâm nguyện ban đầu của cậu, nhưng hiện tại Thu Trì lại không thể vui nổi.
Cậu không biết vì sao lại không vui, chỉ là càng nghĩ lại càng không vui vẻ nổi.
Đồng hồ treo trên tường vang lên hai tiếng tik tok liên tục, Thu Trì nhìn thời gian trên đồng hồ sau đó đứng dậy đi về phòng.
Thu Trì có một thói quen, mỗi lần có tâm trạng không vui thì sẽ ngồi đối diện với khung tranh trắng xóa, sau đó vẽ những thứ khiến mình không vui ra, phác họa lại nhưng điều đó thành tranh vẽ.
Sở dĩ Thu Trì có thói quen như vậy, bởi vì trước mắt khi còn ở trong cô nhi viện, một quản lý đã nói với cậu, cảm xúc cũng có hình thể.
Họa sĩ phác họa lại những thứ mà bản thân thấy và cảm nhận bằng từng đường vẽ và màu sắc, cách vẽ và phối màu cũng sẽ nói lên