Xung quanh người đều ngập tràn mùi hương của hắn khiến Thu Trì thoải mái đến muốn ngủ.
Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Thu Trì giật mình ngẩng đầu lên nhìn, là quản gia Ân Trung đến.
"Tôi đánh thức cậu sao?"
Ân Trung mỉm cười hiền hậu.
Thu Trì từ từ ngồi dậy, lắc đầu nói: "Không ạ, cháu vốn không có ngủ."
"Tôi đem cháo và thuốc đến cho cậu." Ân Trung nói: "Boss dặn cậu phải ăn hết mới được."
"Làm phiền ạ." Được người khác phục vụ như vậy, Thu Trì thật sự không quen, cậu nhận chén cháo trên tay Ân Trung, cảm nhận hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay, cũng kiến trái tim cậu ấm lên, sóng mũi cũng cay cay.
Nói không cảm động là giả.
Hồi còn ở trong cô nhi viện chỉ duy nhất một quản lý già chú ý đến cậu, quan tâm đến sự hiện diện của cậu, sau này vị quản lý già đó mất vì lớn tuổi, đã chẳng còn ai quan tâm đến cậu nữa, cũng không ai muốn nhận nuôi cậu, lúc đó Thu Trì thật sự chỉ còn lại một mình.
Sau này cậu rời khỏi cô nhi viện rồi trong cuộc sống cũng chưa từng có thêm một ai, mười mấy năm sống trong cô độc, kể cả đau ốm, vui vẻ hay buồn bã, Thu Trì cũng chỉ có một mình.
Chưa từng có ai vì cậu mà nấu cháo, vì cậu mà mua thuốc, hay chăm sóc cho cậu khi bị ốm như vậy.
Tất cả những thứ trước đây mà cậu đã lãng quên, Cố Triều đã làm tất cả khiến cậu nhớ lại.
Thu Trì không bao giờ ngờ rằng những thứ mà bản thân tưởng rằng đã quên đi rất lâu, lại được nam chính bá đạo bạo ngược trong một một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trao cho.
Cậu cảm thấy buồn cười.
Trong tiểu thuyết Cố Triều có bao nhiêu đáng sợ, Thu Trì biết, bởi vì cậu đã đọc hết cả nguyên tác.
Tác giả miêu tả rất kỹ lưỡng mỗi khi hắn chuẩn bị xử lý một ai đó, đáng sợ đến mức Thu Trì khi đọc cũng phải thấy xuýt xoa, thầm nói đúng là tiểu thuyết có khác, nhân vật như vậy mà ở ngoài đời có khi đi tù mọt gông rồi ấy chứ.
Trong tiểu thuyết đáng sợ là thế, nhưng từ khi xuyên qua đây, Thu Trì chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó của hắn, trái lại còn cảm thấy hắn rất dịu dàng.
Thế giới khi ấy của cậu chỉ có hội họa.
Nhưng hiện tại trước mắt cậu lại xuất hiện thêm Cố Triều.
Cậu muốn kéo hắn lấy hắn nhưng trước mặt Cố Triều lại có hình bóng của một người khác, khiến cậu không nhẫn tâm kéo lấy hắn, chỉ có thể đem hắn đẩy đi.
Có thể cả đời này, cậu sẽ không còn gặp một ai có thể làm những việc này cho cậu nữa.
Thu Trì ăn hết chén cháo trong cảm xúc hỗn độn, cậu hiện tại không biết lên làm gì mới tốt.
"Cậu Thu ăn xong thì xin hãy uống thuốc ạ."
Thu Trì nhìn vỉ thuốc trên tay Ân Trung, gương mặt tỏ vẻ chần chừ một lúc rồi mới đưa tay ra nhận lấy, nói: "Cảm ơn, cháu sẽ uống sau ạ."
Ân Trung nói: "Boss dặn tôi phải nhìn thấy cậu ăn xong rồi uống thuốc mới được."
"Nhưng hiện tại cháu no lắm." Thu Trì nắm chặt thuốc trong tay, ngượng ngạo cười nói: "Hiện tại uống cháu sợ sẽ trướng bụng."
Vẻ mặt Ân Trung không hề thay đổi, trên mặt ông luôn tỏ vẻ hiền hậu ân cần, dù cho có chịu cũng khiến người khác khó mà tức giận.
Ân Trung dù sao cũng chỉ nghe theo lệnh Cố Triều mà làm, cậu không thể làm khó ông, nhưng cậu cũng không thể uống thuốc được.
Thu Trì nuốt nước bọt, thuốc cầm trong tay chần chừ cũng không dám uống, cậu lén đưa mắt nhìn ông.
Không lẽ phải nói cậu có ám ảnh tâm lý về việc uống thuốc sao?
Nói ra liệu ông ấy có tin không nhỉ?
"Cố...!Anh Triều." Thu Trì nhìn những viên thuốc trong tay, do dự hồi lâu vẫn là không nói ra được, cũng không uống được, nhớ lại cái cảm giác mắc nghẹn ở cổ họng, vị đắng lan tràn khắp cuống họng, nuốt không được, phun ra cũng không xong, cảm giác đó Thu Trì mỗi khi nhớ lại vẫn còn cảm.thấy kinh hãi.
Cậu cúi đầu lảng tránh sang chuyện khác: "Anh ấy bận lắm ạ?"
Ân Trung gật đầu đáp: "Boss luôn rất bận, hầu hết đều đến gần sáng mới có thể chợp mắt."
Thu Trì hỏi: "Ngày nào cũng như vậy ư?"
"Từ khi tiếp quản Cố gia, Boss đều như thế." Ân Trung cười cười nói: "Nhưng dù bận thế nào, sáng sớm vẫn đều đặn mang đồ ăn đến cậu Thu, trước giờ Boss rất ít khi đến Lạc Thủy, nhưng bây giờ mỗi tối đều sẽ dành thời gian để đến Lạc Thủy gặp cậu.
Nhờ có cậu Thu mà cuộc sống của Boss dường như có màu sắc hơn, tâm tình tốt hơn trước rất nhiều."
Vậy ra, Cố Triều dù bận đến mấy vẫn đến Lạc Thủy là chỉ để gặp cậu.
Là cậu không phải Lâm Đặng.
Thu Trì cảm thấy lòng ngực nóng lên, trái tim vừa bình tĩnh chưa được bao lâu, giờ đây lại đập loạn.
"Tôi đã làm việc cho Cố gia rất nhiều năm." Ân Trung chấp hai tay sau lưng, lại nói: "Ở Cố gia dù là người thân ruột thịt cũng không thể tin tưởng nhau.
Từ khi cậu Thu đến, ngài ấy đã có chút thay đổi, đây là lần đầu tôi thấy Boss quan tâm đến một người như vậy.
Điều này khiến Boss giống một người bình thường hơn rất nhiều, mong cậu có thể ở bên cạnh và chăm sóc ngài ấy nhiều hơn."
Âm Trung nói xong còn trịnh trọng cúi đầu.
Thu Trì vội vàng xua tay nói: "Quản gia Ân, ông đừng như vậy, cháu, cháu mới là người được anh ấy chăm sóc và chiếu cố."
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người bị cắt ngang.
Thu Trì nhanh chóng nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình, cậu tìm xung quanh sau đó nhìn thấy chiếc điện thoại của mình nằm ở trên đầu tủ ngay bên cạnh giường.
Thu Trì cầm điện thoại lên, người gọi đến là Lâm Đặng.
"Cháu xin phép nghe điện thoại." Thu Trì nhìn Ân Trung, ông gật đầu, câu liền nhận cuộc gọi.
"Tiểu Trì..." Thu Trì vừa áp điện thoại lên tai, liền nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô.
Thu Trì giật mình cả mình, nữ chính lại làm sao vậy? Cậu chưa kịp hỏi gì thì ở đầu dây bên kia cô lại nói: "Tớ không làm được..."
Thu Trì nhíu mày ho khan mấy tiếng hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Lâm Đặng không trả lời ngay, cô khóc lóc đứt quãng nói: "Tớ không thể kiếm tiền theo cách này được, Cố Triều hắn, hắn, hức...!nhìn bộ dạng của lão già đó...!tớ, tớ, không thể hức hức...!Tiểu Trì...!cứu tớ với."
Thu Trì hoảng hốt, cậu sợ cô sẽ làm chuyện gì đó dại dột liền vội nói: "Lâm Đặng à, cậu trước tiên bình tĩnh đã, cậu, cậu hiện tại đang ở đâu, tớ bây giờ lập tức qua..."
"Em muốn đi đâu?"
Thu Trì còn chưa dứt câu thì đã bị giọng của Cố Triều cắt ngang.
Cậu giật mình đánh rơi cả điện thoại, cậu quay sang nhìn thì thấy Cố Triều không biết từ khi nào đã quay lại, hắn đang đứng dựa vào cửa đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Thu Trì trong lòng không hiểu sao lại đột nhiên hoảng hốt, cũng có chút chột dạ.
"Tôi xin phép."
Ân Trung vẻ mặt không biến sắc, vô cùng hiểu chuyện mà rời đi, trả lại không gian cho hai người.
Sau khi Ân Trung rời đi, Cố Triều đóng cửa còn thuận tiện khóa luôn cửa lại.
"Anh, anh khóa cửa làm gì."
Thu Trì vừa nói vừa cuộn chăn xung quanh mình, trong lòng đột nhiên có linh cảm cực kỳ không tốt.
"Tiểu Trì?"
Giọng Lâm Đặng đột nhiên cất lên, Thu Trì mới chọt nhớ ra bản thân vẫn chưa tắt điện thoại, Thu Trì vương tay ra muốn lấy nhưng điện thoại của cậu đã bị Cố Triều nhanh tay lấy mất.
"A!"
Thu Trì hoảng hốt, cậu vươn tay muốn