"Chúng ta đi đâu?" Sau khi chạy được một khoảng xa, Thu Trì nhìn Cố Triều hỏi.
"Dĩ nhiên là về nhà anh." Cố Triều danh chính ngôn từ nói.
"Sao lại về nhà anh?" Thu Trì kinh ngạc.
"Là nhà của chúng ta." Cố Triều sửa lời, "Em còn muốn đi đâu?"
"Nhà em." Thu Trì cũng chính nghĩa ngôn từ nói: "Em có nhà của mình!"
"Vậy từ giờ em sẽ sống với anh là được."
Thu Trì: "! ! !"
Nam chính này, anh có thấy mình tiến triển hơi nhanh không? Anh vẫn còn nhớ tôi chưa trả lời anh chứ?
"Không được." Thu Trì kháng nghị, dù biết khả năng tấn công của cậu không cao nhưng cậu vẫn muốn kháng nghị một chút.
"Tại sao?"
Ngữ khí Cố Triều rõ ràng là không vui, Thu Trì lập tức mềm xuống, hơi chu mỏ nói: "Em ở nhà anh, vậy nhà em thì thế nào?"
"Cứ để đó." Vấn đề này không khó giải quyết đối với Cố Triều, "Anh sẽ sửa sang lại, biến nó trở thành một tiệm tattoo hoàn chỉnh, cho em làm ông chủ lớn."
Thu-đột nhiên biến thành ông chủ lớn-Trì cảm khán, "Anh đừng phí tiền như thế.
Tuy em muốn duy trì hoạt động của tiệm nhưng em không thật sự quá thích việc xăm hình này, em chỉ thỉnh thoảng nhận làm vài đơn thôi."
"Không sao, anh có tiền." Cố Triều nói: "Anh cho em."
Thu Trì ôm ngực, cậu không nói lại Cố Triều, cũng không muốn hắn phung phí tiền, nếu Cố Triều bỏ tiền ra mà cậu hưởng dĩ nhiên cậu sẽ thấy không thoải mái.
Cậu thích tiền thật đây, nhưng là tiền của mình cơ.
"Anh có thấy chúng ta như vậy có hơi nhanh không?"
"Không nhanh." Cố Triều nói: "Anh còn cảm thấy nó rất chậm"
Lên giường rồi mới tỏ tình, anh còn chê chậm.
Cố Triều nói: "Nếu không phải em còn đang đi học, anh còn muốn đem em sang nước ngoài đăng ký kết hôn."
"? ? ?"
Thu Trì không ngờ Cố Triều nghĩ xa đến mức đó luôn, Cố Triều cũng thẳng thắn quá cơ.
Thu Trì cảm thấy hôm nay bản thân gặp nhiều cú sốc quá.
"Phì." Đột nhiên Cố Triều bật cười một tiếng, "Đùa em thôi."
Thu Trì sững sốt, Cố Triều lại nói: "Mặc dù anh đúng là muốn đem bắt em về nhà."
Thu Trì: "..." Nói ra thì anh cũng có ý định làm thật chứ gì!
Cố Triều đưa Thu Trì về nhà, hắn lái xe vừa an toàn vừa nhanh chóng, nhưng Thu Trì vẫn cảm thấy thời gian trôi thật chậm, mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Thu Trì mới phản ứng lại được.
Thu Trì chính mình mở cửa xuống xe, quay đầu lại nói với Cố Triều: "Anh Triều, thật ra hôm nay em có chuyện muốn nói với anh."
Cố Triều cũng xuống xe, đưa tay giúp cậu chỉnh cổ áo, "Ở bên ngoài lạnh, vào nhà rồi nói."
Thu Trì gật đầu sau đó quay người đi vào nhà.
Vào trong nhà rồi Thu Trì thấy ấm áp hơn hẳn, cậu đi vào nhà bếp pha cho Cố Triều một ly cà phê rồi ngồi xuống đối diện hắn.
"Em muốn nhờ anh một việc." Thu Trì dùng gương mặt nghiêm túc nói với hắn.
"Có phải liên quan đến Lâm Đặng không?" Cố Triều nhìn cậu.
Thu Trì không ngờ Cố Triều lại biết được, phản ứng của cậu có hơi thái quá, khiến Cố Triều nhíu mày, hắn nói: "Anh nhớ lần trước em có nói, em có nguyên nhân mới làm như vậy, nghĩ đi nghĩ lại nguyên nhân của em chỉ có cô ta."
"Tiểu Trì." Cố Triều nói: "Em biết rõ là anh thích em, nhưng em chỉ nghĩ đến cô ta."
Thu Trì vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Em không nghĩ đến cậu ấy, mà là em bắt buộc phải nghĩ đến cậu ấy."
"Vì sao?"
Câu hỏi này của hắn Thu Trì không trả lời được.
"Tiểu Trì." Giọng Cố Triều âm trầm, rõ ràng chính là không vui, hắn không ngờ lần đầu tiên Thu Trì ỷ lại vào hắn là vì một người khác, hắn cũng cảm bản thân nhẫn nại quá tốt, "Nếu em không cho anh một lý do chính đáng, thì anh sẽ không ra tay giúp cô ta."
"Lý do..." Thu Trì căn môi, "Em không nói được."
"Vì sao lại không nói được?" Cố Triều nói: "Em sợ cái gì?"
Thu Trì lực bất tòng tâm, Cố Triều không biết thế giới này chỉ là một cuốn sách, cậu không thể nào mở miệng nói thẳng cậu không phải người thế giới này được.
Chờ mãi Thu Trì không trả lời, Cố Triều cũng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Không có anh, cô ta vẫn có thể nhờ người khác..."
"Không thể được." Thu Trì đánh gãy lời anh, "Nếu chỉ cần như vậy, em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy."
"Nhất định phải là anh?" Cố Triều nói.
Thu Trì gật đầu.
"Không phải là anh thì không được?"
Thu Trì gật đầu.
Cố Triều nhìn cậu cười, "Được."
Thu Trì bất ngờ nhìn anh, Cố Triều đứng lên, hai tay đút quần, anh từ trên cao nhìn cậu nói: "Em biết rõ là anh sẽ không từ chối em."
Trái tim Thu Trì nhói một cái, cậu đứng lên, Cố Triều liền đưa tay ôm chằm lấy cậu, trầm giọng nói: "Lát nữa, anh phải đi công tác đột xuất, cho nên muốn dành thời gian bên cạnh em lâu một chút."
Hắn càng nói, trái tim Thu Trì càng đau, thì ra đây là nguyên nhân vì sao trưa nay Cố Triều không thể đến sao?
"Hôm nay không thể cùng em ăn cơm." Cố Triều nói: "Có chút tiếc."
Nói xong hắn buông Thu Trì ra, dịu dàng xoa đầu cậu.
Thu Trì cảm thấy lòng ngực đau nhói, "Anh giận ư?"
Cố Triều cười m nói: "Nếu là người khác, có thể anh đã điên tiết lên rồi, nhưng em thì khác, anh hận không thể sủng em trong lòng bàn tay mình, còn sợ em chạy mất nữa là."
"Em không có chạy." Thu Trì cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.
"Nhưng trước kia thì có." Cố Triều nói: "Em luôn né tránh anh, không những né tránh, thi thoảng còn muốn đánh anh."
Thu Trì: "..." Không hiểu sao không muốn khóc nữa.
Thu Trì không nói lại được, trong lòng vừa chột dạ vừa đau lòng, thì ra Cố Triều khi đó nhận ra được cậu luôn muốn tìm cách tránh xa khỏi hắn.
Cậu nhìn hắn, thấp giọng nói: "Nhưng bây giờ em sẽ không chạy nữa."
Cố Triều nói: "Anh biết."
"Thật ra, em chỉ muốn anh cho Lâm Đặng mượn tiền mà thôi." Thu Trì nói: "Nói ra có thể anh sẽ không tin, nhưng ngoài anh ra không ai giúp cậu ấy được, nếu không phải là anh thì không được."
Cố Triều nhìn cậu, ánh mắt hắn sâu thẳm, cứ như muốn nhìn xuyên thấu qua để biết bí mật của cậu: "Nếu anh không làm, em có bị ảnh hưởng gì không?"
"Có." Thu Trì gật đầu: "Nếu trong khoảng thời gian nhất định mà em không thể khiến anh giúp Lâm Đặng thì em sẽ bị điện giật."
Cố Triều nghe vậy nhíu mày, Thu Trì nói tiếp: "Em chỉ bị điện giật một chút là xong, nhưng mẹ của Lâm Đặng, bà ấy có thể sẽ chết nếu em không thể khiến anh giúp Lâm Đặng."
Cố Triều nhớ lại khoảng khắc khi Lâm Đặng bước vào, trong lòng đã phần nào hiểu rõ một phần nguyên nhân, nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó.
"Em chỉ có thể cho anh biết nhiêu đó." Cả người Thu Trì run lên.
Cố Triều ôm chặt lấy cậu, nói: "Nếu như mọi chuyện được giải quyết hoàn toàn thì em sẽ cho anh câu trả lời đúng không?"
Thu Trì giật mình, nhưng cậu vẫn gật đầu.
"Mọi chuyện anh sẽ giúp em giải quyết hêt." Cố Triều nói, "Nếu như em nói người giúp cô ta nhất định phải là anh, vậy anh sẽ nghe theo em.
Em không thể cho anh biết nguyên nhân, vậy cũng không sao.
Anh chỉ muốn câu trả lời từ em thôi."
Cố Triều vừa nói vừa nhìn đồng hồ, hắn cúi người hôn cậu, Cố Triều chỉ lướt nhẹ qua cánh môi, nhưng Thu Trì lại cảm thấy nụ hôn này so với mấy lần trước còn mãnh liệt hơn.
"Bây giờ anh phải đi rồi, người của anh đang đợi ở sân bay." Cố Triều, "Anh sẽ về nhanh thôi."
Hắn vừa dứt lời đột nhiên Thu Trì năm lấy cổ áo hắn, nhón chân hôn lên: "Khi nào anh về, em sẽ cho anh một câu trả lời."
Cố Triều bị hành động của cậu làm cho ngạc nhiên, sau đó hắn liền hạnh phúc cười: "Vậy anh phải cố về thật nhanh rồi."
Cố Triều đi rồi, Thu Trì thẩn thơ đứng trước cửa, cậu cảm thấy bản thân mình thật tệ, cậu cảm thấy chính mình không xứng đáng với tình cảm của Cố Triều.
Rốt cuộc cậu có gì khiến Cố Triều thích đến thế.
Thu Trì cảm thấy mình là kẻ xuyên sách thất bại nhất.
Người ta xuyên không thay đổi vận mệnh các thứ, cậu xuyên không, vận mệnh đúng là thay đổi, nhưng lại ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Thu Trì thầm nghĩ nếu cậu đến đây mà không