Sau một buổi tối làm việc vất vả, Thu Trì thẳng lưng vươn vai một cái, sau đó hoàn thành công việc cuối cùng trước khi ra về đó chính là đi đổ rác.
Thu Trì mệt mỏi rơi lệ, những người cùng ca với cậu đã sớm về hết rồi, còn cậu bị Tề Kiệt sau khi quay lại giáo huấn cho một trận cho nên mới phải về muộn như vậy.
Thu Trì cảm thấy may mắn vì khi Tề Kiệt quay lại vẻ mặt gã không còn sát khí như ban đầu, cho nên thời gian cậu bị giáo huấn cũng không lâu, bây giờ cậu đi đổ rác xong là có thể đi về rồi.
Thu Trì cầm hai túi chiếc túi rác màu đen vừa to vừa nặng, thất tha thất thỉu đi ra ngoài.
Thu Trì vừa mở cửa đúng lúc lại gặp được Lâm Đặng đã thay quần áo thường phục chuẩn bị đi về.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, Thu Trì hỏi: "Lâm Đặng? Cậu chưa về sao?"
Lâm Đặng gãi đầu cười nói: "Tớ có chút chuyện, bây giờ đang chuẩn bị về." Ánh mắt cô chuyển sang hai túi to màu đen trên tay Thu Trì, "Cậu còn phải đổ rác ư?"
Thu Trì gật đầu, Lâm Đặng liền đưa tay giúp cậu, "Để tớ giúp cho."
Thu Trì nắm chặt lấy túi rác trên tay, lắc đầu nói: "Không cần đâu, cậu về trước đi, nếu không sẽ lỡ chuyến xe cuối đấy."
"Kịp mà." Lâm Đặng giành lấy túi trên tay cậu, tự tin vỗ ngực nói: "Hai người vẫn nhanh hơn một người làm."
Thu Trì thật sự không nói nổi Lâm Đặng, "Vậy cảm ơn cậu nhé."
Lâm Đặng nhìn cậu cười nói: "Đi thôi."
Thu Trì cùng Lâm Đặng đi ra cửa sau, vừa mở cửa ra hai người liền nghe một tiếng va đập rất lớn, kèm theo đó là tiếng rít đau của Tề Kiệt.
Lâm Đặng bị tiếng động ban nãy dọa cho giật mình, cô khẽ hỏi: "Hình như là tiếng anh Tề."
Trực giác Thu Trì nảy lên một cái, cậu nhanh chóng đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra dấu im lặng với cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng hiểu ý đối phương mà cùng ngó đầu ra hóng chuyện.
"Đệt mẹ! ! Cậu điên à!" Tề Kiệt xuýt xoa đỡ gáy, lưng bị đập mạnh vào tường khiến gã đau đến nhắn mặt.
Đối diện gã là Hạ Lãng, nếu bỏ qua mái tóc bảy màu kia đi, thì gương mặt anh hiện tại chính là vô cảm, đôi mắt vốn hờ hững của anh giờ đây lại ẩn ẩn tia tức giận hiếm hoi.
Tề Kiệt đốt diện với Hạ Lãng, gương mặt càng thêm phần tức giận: "Đừng có trước mặt tôi làm trò.
Mau tránh ra! Ông đây còn phải đi về."
Nói rồi Tề Kiệt vươn tay muốn đem Hạ Lãng đẩy ra, nhưng bàn tay gã còn chưa kịp chạm tới thì cổ tay đã bị đối phương tóm chặt.
Tề Kiệt giật mình, vội vàng muốn rút lại, tiếc là sức lực Hạ Lãng quá lớn, cánh tay của Tề Kiệt đã bị anh nắm chặt cứng.
"Đệt mẹ! Mau bỏ ra!".
Tề Kiệt nghiến răng, mắng: "Đừng để lão tử đánh cậu thật...!Ặc! !"
Lời còn chưa dứt Tề Kiệt lại một lần nữa bị Hạ Lãng đẩy mạnh vào tường, vẻ mặt của anh hiện tại đều là hàn khí, khiến người khác nhìn vào đều nhịn khi được mà run rẩy.
Lâm Đặng trố mắt, cô khẽ nói: "Hai người họ đánh nhau thật sao? Nếu đánh thì Anh Hạ không thể đánh thắng anh Tề đâu.
Tớ từng thấy anh Tề đánh người rồi, anh ấy đánh tàn nhẫn lắm luôn."
Thu Trì khẽ đáp: "Thật á? Nhưng tớ lại thấy anh ấy có phần lép vế anh Hạ."
Lâm Đặng nói: "Chúng ta cứ xem sao đã."
Hai người hiểu ý không nói gì nữa, tiếp xúc xem chuyện giữa Tề Kiệt và Hạ Lãng.
Lúc này Tề Kiệt và Hạ Lãng đang cãi nhau gay gắt, Hạ Lãng gằn giọng quát: "Làm trò? Rốt cuộc ai mới là người làm trò! Anh làm mình làm mẩy, mắng chửi, động tay động tay động chân, tôi đều có thể bao dung với anh, thậm chí anh bảo tôi nhuộm tóc tôi cũng đã làm, anh nói gì tôi làm cái đó, tuyệt không từ chối.
Nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận anh phủ nhận chuyện giữa chúng ta!"
"! ! !"
Thu Trì và Lâm Đặng khiếp sợ, hình như bọn họ vừa mới tiếp nhận được một thông tin rất lớn.
Sau đó để chứng minh cho sự khiếp sợ của bọn họ, Hạ Lãng ép Tề Kiệt vào trong tường chặt hẹp, mạnh bảo nâng gương mặt Tề Kiệt lên, còn chính mình cúi đầu hôn xuống.
Lâm Đặng: "! ! !"
Thu Trì: "! ! !"
Má ơi! ! !
Lâm Đặng không thể tin vào mắt mình, "Hai người bọn họ..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Thu Trì vội vàng đem hai túi rác vứt ra ngoài, sau đó cậu vội kéo Lâm Đặng chuồn lẹ.
Nếu hai người họ bị phát hiện nhìn lén, cậu thấy mình và Lâm Đặng đảm bảo chết chắc.
Cậu có Cố Triều, cho nên bản thân sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng Lâm Đặng thì không như vậy.
Thu Trì kéo Lâm Đặng chạy ra trạm xe mới dừng lại, sau khi dừng lại hai người đều khom người thở hồng hộc.
Thu Trì không thể ngờ được mối quan hệ Tề Kiệt và Hạ Lãng lại là mối quan hệ đó, lần này Thu Trì có thể khẳng định, thế giới này con mẹ nó điên rồi! Tên khốn Chủ Thần bảo sẽ gỡ bỏ thiếp lập, gỡ rồi cái thế giới này liền chao đảo luôn hả?
"Hah..." Thu Trì nhịn không được mà thở dài một tiếng, thầm nói bản thân chết đi rồi xuyên vào thế giới này đúng là quá xui xẻo, nhưng trong sự xui xẻo đó cậu lại gặp được Cố Triều, chỉ nhiêu đó thôi Thu Trì cảm thấy mình đã được bù đắp trọn vẹn.
Lý trí cho Thu Trì biết chuyện giữa Tề Kiệt và Hạ Lãng thật ra cũng không thành vấn đề gì, bởi chính cậu và Cố Triều cũng là như vậy, chuyện xảy ra lúc nãy, một phần vì quá bất ngờ, phần còn lại chính là cậu biết Tề Kiệt là một người rất kiêu ngạo, lòng tự trọng cũng rất cao, nếu để cấp dưới phát hiện mình bị áp vào tường hôn như thế thì trăm phần trăm Tề Kiệt sẽ nghĩ rằng bản thân đã mất hết mặt mũi trước cậu và