Thu Trì đeo bao tay, bắt đầu chuẩn bị làm sạch vùng da.
Ngay khi cây bút chuẩn bị chạm vào cơ thể thì Tô Diễm đang nằm đột nhiên đưa tay chặn lại, vội vàng nói: "Khoan đã.
Anh cứ như vậy mà làm luôn hả? Không phải anh nên tiêm thuốc tê cho tôi trước sao?"
"Không có." Thu Trì bị cô làm cho giật mình, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, kịp thu tay lại, nếu không trên người đại tiểu thư này để lại một vết sẹo rồi." Tiệm tôi trước giờ đều không có tiêm thuốc tê."
"Túc là làm không luôn ấy hả?" Biểu cảm Tô Diễm khó có thể nén sự sợ hãi, "Có đau không?"
Thu Trì thầm nói, cô hỏi tôi làm gì? Tuy tôi là thợ xăm nhưng tôi đã xăm bao giờ đâu.
Trải qua mấy lần xăm hình, đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về việc thuốc tê, Thu Trì gãi đầu, bây giờ biết tìm đâu ra thuốc tê bây giờ? Trong phút chốc cậu cảm thấy đại tiểu thư này có chút phiền toái, nếu đã sợ xăm còn mò đến tiệm xăm làm gì nhỉ? Không thể hiểu nổi giới thượng lưu bây giờ đang nghĩ gì nữa.
Nhưng xuất phát từ lương tâm nghề nghiệp, tuy chỉ là nghề tay trái nhưng Thu Trì vẫn hết sức tận tụy, "Cũng không đau lắm, giống như tiểu thư đi tiêm mà thôi, hình xăm tiểu thư yêu cầu cũng đơn giản, có thể trong một thời gian ngắn là hoàn thành rồi."
"Thật sao?" Tô Diễm không tin, cô coi trên mạng nói thấy ai bảo đi xăm cũng đau lắm, "Biết đâu là chiêu trò lừa gạt của anh."
Đầu óc của vị tiểu thư này cũng thật sắc bén, nhưng công việc mà, dĩ nhiên phải đưa cho khách hàng niềm tin, ai lại thành thật nói: "Ừ đau lắm, cô nên về thì hơn." chứ?
"Nếu Tô tiểu thư sợ..."
"Ai bảo tôi sợ?" Tô Diễm bực bội cắt ngang.
Biểu cảm cô bảo vậy đấy, đại tiểu thư à.
"Ý tôi là..." Thu Trì bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu.
"Nếu Tô tiểu thư muốn tiêm thuốc tê có thể đến chỗ khác, hoặc bây giờ tôi sẽ đi tìm mua thuốc, khi nào có lại hẹn Tô tiểu thư."
Tô Diễm nghe vậy lập tức tỏ ra do dự, Thu Trì lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên người cô.
Tô Diễm kinh ngạc nhìn cậu, Thu Trì ngại ngùng cười nói: "Tô tiểu thư, cô có muốn suy nghĩ cũng phải mặc áo vào đã, thời tiết bây giờ dễ cảm lắm."
"Hừ." Hai má Tô Diễm hơi phiếm hồng, nhìn Thu Trì được thuận mắt hơn một chút, "Còn không phải chỗ này tồn tàn quá sao? Đến cái máy sưởi cũng không có."
Là tôi nghèo được chưa.
Thu Trì trong lòng lặng lẽ ôm tim, bộ khi nói chuyện không thể giả bộ không khinh bỉ được hay sao?
"Được rồi." Tô Diễm sau một hồi suy nghĩ thì quyết định, "Hẹn ngày khác thì không kịp, trước khi anh ấy về tôi phải tạo cho anh ấy bất ngờ."
"Tô tiểu thư chắc chứ?" Thu Trì hỏi lại: "Sẽ hơi đau đấy."
Tô Diễm nắm tay lại thể hiện sự quyết tâm, "Chút đau này có là gì, tôi chịu được, nhờ cả vào anh Thu tiên sinh."
Thu Trì nhìn cánh tay cô run run, "Được rồi Tô tiểu thư nằm xuống đi." Nói xong cậu bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
"Khoan, khoan đã." Tô Diễm đưa tay ra cản.
Thu Trì khó hiểu đưa mắt nhìn, Tô Diễm nói: "Tôi muốn đổi chỗ xăm, cũng đổi luôn hình xăm."
Thu Trì: "..."
Thu Trì đau đầu, thầm nói, trước giờ cậu chưa từng gặp vị khách nào như đại tiểu thư này, "Tô tiểu thư hãy quyết định chắc chắn, một khi đã xăm vào rồi, trừ khi phải lột lớp da đó đi thì không cách nào xóa hình xăm được đâu."
Tô Diễm nghe vậy thì người có hơi run lên, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Lần này tôi chắc chắn."
"Tô tiểu thư mặc áo vào trước đi đã." Thu Trì vừa nói quay người đi lấy giấy bút rồi đưa cho cô, "Tô tiểu thư vẽ hình mẫu mà mình muốn xăm lên đây." Sau đó cậu liền quay mặt đi.
Tô Diễm nhận giấy bút mà Thu Trì đưa đến, sau khi thấy Thu Trì quay người đi rồi liền nhanh chóng mặc lại áo.
Cô nhìn tờ giấy trên tay rồi vẽ hình mẫu ra.
Ban nãy hai chữ "CT" có chút sơ sài, nếu đã xăm rồi thì cô nhất định phải làm thật hoành tráng
Lúc này Thu Trì đang đứng đợi thì điện thoại lại nhận được tin nhắn, cậu lấy ra xem thi phát hiện Cố Triều nhắn tin đến.
Cố Đại Tổng: "Em đang làm gì! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Thu Trì: "..."
Dấu chấm than nhiều như vậy, đây chắc chắn là câu nghi vấn chứ không phải câu hỏi nữa nhỉ.
Thu Trì không biết Cố Triều bị làm sao mà lại có thể nhầm lẫn dấu hỏi sang dấu chấm than nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Em đang làm việc."
Cậu vừa gửi đi không được bao lâu, Cố Triều đã ngay lập tức trả lời lại.
Thu Trì thật sự nể phục khả năng bấm bàn phím của hắn.
Cố Đại Tổng: "Việc gì! ! ! ! ! ! ! ! ! !