Thu Trì lau nước mắt, sau đó gửi một tin nhắn.
"Anh giận à? Em biết lỗi rồi, anh nghe máy đi được không?"
Viết xong Thu Trì ấn nút gửi đi, nhưng ngồi đợi hơn mười phút Cố Triều vẫn không phản hồi lại.
Bình thường Cố Triều trả lời cậu rất nhanh, nếu hắn không trả lời thì chính là không muốn trả lời cậu.
Xem ra lần này Cố Triều giận thật rồi.
Thu Trì buồn bã cúi đầu, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, hai mắt Thu Trì bừng sáng, cậu vui vẻ nghe máy, "Anh Triều..."
"Tiểu Trì?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, "Là tớ, Lâm Đặng."
"A." Nghe thấy giọng Lâm Đặng, vui vẻ phút chốc trở thành hụt hẫng, "Xin lỗi, tớ cứ tưởng Cố Triều gọi.
Có chuyện gì không?"
Lâm Đặng im lặng một chút rồi mới nói: "Tiểu Trì này, bây giờ cậu có bận gì không?"
"Không bận." Thu Trì ỉu xìu đáp.
Lâm Đặng lại nói: "Tớ muốn ra ngoài mua một chiếc váy để chuẩn bị cho buổi triển lãm ba ngày tới, cậu có đồ chưa? Đi mua cùng tớ không?"
Thu Trì nhớ lại trong tủ quần áo của mình, ngoài mấy trang phục thường ngày ra thì hình như cậu không có tây trang nào dùng để đi dự tiệc cả.
Trước đây thì cũng có, là của nguyên chủ, nhưng nó màu mè hoa lá quá cho nên đã sớm bị cậu bán rồi.
Cậu nói: "Được, khi nào đi."
Lâm Đặng nói: "Bây giờ được không?"
"Được." Thu Trì nói chuyện gần như không có sức sống, "Vậy chúng ta hẹn gặp trước cổng trường nhé."
"Ừ." Lâm Đặng nói: "Gặp ở trường nhé."
Nói xong Lâm Đặng cúp máy, Thu Trì đứng lên vào phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra Thu Trì liền thấy Trần Dụ vừa đúng lúc đang đưa tay chuẩn bị làm tư thế gõ cửa.
Trần Dụ hết hồn một trận, "Cậu chuẩn bị đi đâu à?"
"Lâm Đặng hẹn tôi đi mua trang phục cho buổi triển lãm." Thu Trì nhìn túi đồ to trong tay anh, hai mắt u hồn ảm đạm liền trở nên có sức sống, "Cố Triều bảo anh đem đến à?"
"Không." Trần Dụ nói: "Là tôi mua, cậu chưa ăn trưa đúng chứ? Ăn cùng nhau đi."
Thu Trì nghe vậy vẻ mặt không giấu khỏi thất vọng.
"..." Trần Dụ cười cười nói: "Cậu ăn xong rồi đi."
Thu Trì cúi đầu, nói: "Tôi không đói, anh ăn một mình đi." Nói rồi cậu lách qua người Trần Dụ, "Tôi có hẹn đi trước."
Thu Trì một mạch đi thẳng không hề quay đầu lại, để lại Trần Dụ đứng trước cửa lắc đầu thở dài, anh hô to, "Hay là để tôi chở cậu đi nhé."
"Không cần, tôi tự mình đi được." Nói xong Thu Trì liền chạy đi.
.
Lúc cậu đến được trường thì thấy Lâm Đặng đã đứng đợi trước cổng, cậu bước đến, gọi: "Lâm Đặng, cậu đợi lâu chưa?"
Lâm Đặng nhìn thấy cậu liền mỉm cười, "Không, tớ vừa đến cách đây mấy phút thôi." Cô nói: "Cậu ăn trưa chưa?"
Thu Trì lắc đầu, cô lại nói: "Tớ cũng chưa, chúng ta đi ăn trước rồi đi mua đồ nhé."
"Ừ." Thu Trì gật đầu.
Thu Trì không có khẩu vị, trong bữa ăn cũng không được bao nhiêu.
sau khi ăn xong, Lâm Đặng dẫn cậu đến một cửa hàng quần áo mà cô tìm thấy ở trên mạng, Lâm Đặng vừa coi địa chỉ vừa chỉ tay vào một cửa hàng sang trọng.
"Chính là chỗ này."
Thu Trì từ bên ngoài nhìn vào, vẻ mặt có chút chần chừ, "Cậu không nhầm đấy chứ?"
"Không nhầm đâu." Lâm Đặng lắc đầu, "Đúng là chỗ này rồi."
"Trên mạng tớ thấy chỗ này được đánh giá cao lắm, tuy giá có hơi cao chút." Lâm Đặng nói: "Ngày cậu nghỉ học, tớ có nghe giáo sư nói, hội triển lãm lần này có không ít người trong giới thượng lưu tham gia, cùng nhiều họa sĩ nổi tiếng.
Giáo sư muốn nhân cơ hội này giới thiệu chúng ta với vài người, cho nên tớ nghĩ không thể ăn mặc sơ xài quá được."
Thu Trì nghe vậy cũng cảm thấy có lý, Lâm Đặng nắm chặt tay đưa lên trước ngực, ánh mắt quyết tâm, "Dù sao cũng chỉ cơ một cơ hội này, tớ nhất định không thể thua đám người thượng lưu đó được."
Thu Trì nhìn ánh mắt rực cháy của Lâm Đặng, trong lòng có hơi mắc cười, cậu gật đầu, cũng làm động tác giống cô nói: "Cậu nói đúng, chúng ta không được làm mất mặt giáo sư."
"Đi thôi." Lâm Đặng gật đầu sau đó kéo Thu Trì hùng hổ bước vào trong.
Bên trong bài trí gọn gàng hơn Thu Trì nghĩ, cậu nhìn qua Lâm Đặng, thấy cô vừa vào đã hí hửng chạy đi đến kệ treo mấy chiếc đầm.
Tuy gia cảnh cô không tốt nhưng dù sao cũng là con gái, thấy quần áo đẹp tất nhiên vẫn sẽ bị thu hút.
Cả khu tầng dưới này đều là đầm, váy dành cho nữ, nghe Lâm Đặng bảo khu tây trang nằm ở trên tầng hai.
Thu Trì đang chuẩn bị ngẩn đầu nhìn lên tầng trên, đột nhiên vai bị vỗ một cái, cậu quay đầu lại thì thấy Lâm Đặng cầm hai chiếc váy, đưa đến trước mặt cậu, "Tiểu Trì, cậu thấy cái nào đẹp."
Bị hỏi Thu Trì vô thức nhìn hai chiếc váy trên tay cô, sau đó chỉ tay vào chiếc đầm lưới thêu hoa màu trắng ngà, nói: "Cái này."
"Cậu cũng thấy cái này đẹp hả." Lâm Đặng hí hửng cười híp cả mắt, "Đúng là mắt thẩm mỹ của Tiểu Trì tốt."
Thu Trì cười cười không nói, trước khi Lâm Đặng đi vào thử đồ thì nói: "Tớ lên lầu xem chút, cậu cứ từ từ lựa."
"Được." Lâm Đặng gật đầu sau đó cầm chiếc đầm mà Thu Trì chỉ đi vào phòng thay đồ.
Thu Trì thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng cũng vui vẻ, đúng là bên cạnh nữ chính lúc nào cũng năng lượng vui vẻ nhỉ.
Cậu đi lên tầng 2, cả một tầng này đều là chỉ bán tây trang và phụ kiện của nam.
Cậu đi đến một chiếc áo bất kỳ sau đó cầm bảng giá lên coi thử.
"..."
Thu Trì sau khi xem giá tiền liền không nói lên lời, đầu cảm thấy hơi choáng váng, trước đó Lâm Đặng đã nói chỗ này bán đồ hơi mắc, nhưng cậu không nghĩ là mắc như thế, vừa nhìn giá tiền, nội tâm cậu kìm không được mà rỉ máu rồi.
Mắc một chút chỗ nào chứ? ? ? ?
Một chiếc áo thôi đã chiếm trọn hơn hai tháng lương của cậu rồi!
Thu Trì hai tay run run thả bảng giá xuống, sau đó cậu đi một vòng xem có mẫu nào rẻ hơn một chút không, cuối cùng Thu Trì phát hiện, hoàn toàn không có! Không có mắc nhất, chỉ có mắc hơn.
Thu Trì nhìn những tây trang ở đây, thầm nói, hay là không mua nữa nhỉ.
Lúc đi ngang qua tủ kính trưng bày phụ kiện, Thu Trì vô tình nhìn trúng một cặp khuy cài áo, cặp khuy cài áo hình tròn, bên ngoài khắc bạc, chính giữa được gắn một viên ngọc màu xanh dương.
Từ tủ kính nhìn vào, Thu Trì thấy viên ngọc dường như phát ra ánh sáng lấp lánh, bên trong viên ngọc giống như chứa cả một bầu trời tinh tú.
Cái nhất định rất hợp với Cố Triều.
Đây là điều đầu tiên mà Thu Trì nghĩ ngay khi nhìn thấy nó.
Cậu nhìn giá tiền, trong lòng không khỏi hốt hoảng một tiếng, cặp khuy bé tí này không ngờ còn mắc hơn cả tây trang, cậu nhìn cặp khuy một chút rồi ngẩn đầu lên nhìn nhân viên đang đứng phía trong, chỉ tay vào cặp khuy cài áo, "Tôi muốn lấy cặp khuy áo này."
Nhân viên nhanh chóng đem cặp khuy bỏ vào trong một chiếc hộp nhung đen, sau đó bỏ vào túi đưa cho cậu.
Lúc thanh toán xong, đi xuống tầng dưới, Thu Trì không thể tin được là mình đã thật sự mua cặp khuy này
Lúc chọn tây trang, cậu rõ ràng đâu có quyết tâm như thế, nhưng khi nhìn cặp khuy cái tay áo này, chỉ cần nghĩ nó hợp với Cố Triều là cậu liền mua nó không cần suy tính gì thêm.
"Cậu mua xong rồi hả?" Lâm Đặng tay cầm một chiếc túi giống hệt như cậu đi đến, "Đẹp không?"
Thu Trì cười ngượng nói: "Không phải, tớ mua cái khác."
Lâm Đặng ngạc nhiên, cô nghiêng đầu, "Vậy cậu mua gì."
Thu Trì lấy ra đưa cho cô xem, Lâm Đặng vừa nhìn liền kinh ngạc, nói: "Đúng là mắt thẩm mỹ của Tiểu Trì tốt thật đó, cặp khuy này đẹp quá chừng, cái này cậu mua cho Cố Triều đúng không? Vừa nhìn tớ lập tức nghĩ đến hắn ta luôn."
"Ừ." Thu Trì gật đầu, "Không kịp xem anh ấy có thích hay không thì tớ đã mua nó rồi."
Lâm Đặng vỗ vai cậu nói: "Yên tâm đi, tớ thấy chỉ cần là cậu đưa, dù là áo rách, hắn ta cũng sẽ thích."
"Gì chứ, làm sao tớ lại tặng áo rách cho Cố Triều được chứ." Thu Trì bị cậu nói của cô chọc cho bật cười.
Lâm Đặng nhìn cậu cười, "Tốt hơn rồi đấy."
Thu Trì