Ngày mà Thu Trì chờ đợi cuối cùng cũng tới rồi.
Đối với Thu Trì, hai ngày qua trôi không nhanh cũng không chậm, cho đến hôm nay mới nhận ra, ngày cậu mong chờ cũng đến rồi.
Buổi sáng sau Thu Trì tỉnh lại, cậu dùng hẳn một tiếng đồng hồ để tân trang lại cho bản thân, lúc mặc tây trang do Cố Triều mang đến, Thu Trì thầm giật mình vì bộ quần áo này mặc vào vô cùng vừa vặn, cậu tự hỏi làm sao hắn có thể biết được chính xác số đo của mình nhỉ?
Nhưng không thể không thừa nhận, bộ tây trang này thật sự rất đẹp, tuy kiểu dáng so với những tây trang bên ngoài không khác nhau là mấy, nhưng khi mặc vào rồi lại có cảm giác rất khác biệt, những tây trang bán bên ngoài kia tuyệt không thể sánh bằng.
Cậu nhìn chính mình trong gương, xoay tới xoay lui, nhìn thử xem còn chỗ nào không ổn hay không.
Sau khi hoàn toàn xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, Thu Trì hài lòng mỉm cười, hôm nay Cố Triều sẽ trở về nhỉ? Không biết hắn đã hoàn thành xong công việc chưa? Bộ dạng cậu hiện tại, Cố Triều sẽ thích chứ?
Nghĩ đến hôm nay có thể gặp Cố Triều, trong Thu Trì bất giác trở nên vui vẻ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thu Trì nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ đúng, cậu nhìn thời gian thầm nói, đúng là trợ lý có thể làm việc bên cạnh Cố Triều có khác, canh thời gian chuẩn thật đấy, nói chín giờ thì thật sự là chín giờ sẽ có mặt.
Thu Trì ra mở cửa, quả nhiên là nhìn thấy Trần Dụ đang đứng bên ngoài, anh đưa tay xem đồng hồ, nói: "Cậu Thu đến giờ đi rồi."
Thu Trì cúi đầu, nói: "Làm phiền anh, trợ lý Trần."
"Cậu Thu khách sáo."Trần Dụ mặt không đổi sắc mà nói, "Tôi cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của Cố tổng thôi."
Thu Trì cười cười, sau đó theo Trần Dụ lên xe, đi đến nơi triển lãm sẽ diễn ra.
Vốn dĩ ban đầu cậu sẽ đi cùng Liễu Quân và Lâm Đặng, nhưng đến phút cuối Thu Trì lại được nghe Trần Dụ nói, Cố Triều muốn anh đưa cậu đi.
Cậu không muốn khiến Cố Triều không vui nữa cho nên nghe theo sự xắp xếp của hắn hết, vội vàng gật đầu đồng ý, vì vậy mà cậu mới được đặc cách đi riêng như vậy đây.
Được đưa đi bằng xe riêng suốt một khoảng thời gian như vậy, Thu Trì cảm thấy mình bắt đầu quen với việc này rồi, ban đầu cậu có chút không thoải mái vì mỗi chiếc xe đưa cậu đi rất đắt, cậu khi ngồi lên đều vô cùng thận trọng, sợ mình sẽ lại làm bẩn nó, nhưng bây giờ cậu có thể tự nhiên ngồi lên, lại còn thoải mái.
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ mà.
Bầu không khí trên xe vô cùng im lặng, Trần Dụ nguyên chủ dường như là người rất nghiêm túc với công việc, trừ những lúc Thu Trì hỏi thì anh chẳng nói một câu nào.
"Cố Triều, hôm nay hắn sẽ về đúng không?" Thu Trì cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà hắn đã tự hỏi nhiều lần, Thu Trì biết Cố Triều sẽ giữ lời, nhưng trong lòng cậu vẫn không ngừng lo lắng được.
Trần Dụ từ kính chiếu hậu nhìn cậu, đáp: "Thật xin lỗi cậu Thu, điều này tôi cũng không biết rõ."
"Vậy sao." Thu Trì nên không được sự thất vọng, trong lòng hắn thầm mong, Cố Triều sẽ thật sự quay về.
Nơi tổ chức triển lãm là dinh thự của Dạ gia, Thu Trì nghe Liễu Quân nói, nhưng không biết là ai, cậu không có hứng thú tìm hiểu giới hào môn cho nên ngoài trừ Cố Triều và Diệp Tu, và mấy nhân vật phụ được nhắc nhiều trong nguyên tác ra thì cậu không biết ai hết.
Trần Dụ đưa cậu đến đây thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, anh chào tạm biệt với Thu Trì rồi lái xe đến công ty.
Lúc này, Liễu Quân và Lâm Đặng vẫn chưa đến, Thu Trì cầm theo thiệp mời mà Liễu Quân đưa cho, thuận lợi vào cửa trước.
Nhưng Thu Trì vào rồi cũng chẳng đi đâu hết, cậu gần ở vị trí lối ra vào chờ hai người kia tới, bởi vì ở đây cậu không quen biết ai cả.
Sân trước được trang trí rất đẹp, khắp nơi đều là trưng bày những bức vẽ màu do trẻ con vẻ ra, mỗi một bức tranh đều có điểm nhấn khác nhau, phía trên giăng những sợi dây treo đầy hình những con thú vô cùng dễ thương.
Đây là buổi triển lãm tranh từ thiện cho bọn trẻ ở cô nhi viện, tất cả những bức tranh ở đâu đều là do chính tay bọn trẻ vẽ ra, những người đến tham dự sẽ đấu giá mua những bức tranh này, bằng cách ghi giá tiền rồi để tại vị trí bức tranh đó, đến cuối giờ kết thúc, bức tranh sẽ được trao cho người ra giá cao nhất.
Và toàn bộ số tiền bán đấu giá sẽ được trao cho cô nhi viện, hỗ trợ những đứa trẻ ở đó.
Đây vừa là buổi triển lãm tranh, vừa là đấu giá từ thiện.
Thu Trì là trẻ mồ côi, cho nên cậu hiểu được cái cuộc sống của bọn trẻ trong cô nhi viện hơn ai hết, có cơ hội giúp đỡ lũ trẻ có cuộc sống tốt hơn khi ở viện phúc lợi, Thu Trì thấy hoạt động này thật sự rất có ý nghĩa.
Bởi vì là hoạt động từ