Thu Trì nhìn gương mặt bầu bĩnh dựa vào ngực, nhìn không được mà đưa tay chọt mấy cái.
Nhưng còn chưa chọt được bao nhiêu thì Tiểu Thất đột nhiên bị ai đó tóm cổ áo nhắc lên, không chút lưu tình đánh thức.
"Dậy!"
Tiểu Thất mơ màng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt đen như nhọ nồi liền của Cố Triều liền lập tức tỉnh cả ngủ, vừa mở miệng lập tức khóc to.
Cố Triều: "..."
Tiểu Thất khóc như muốn tắt thở, gương mặt đỏ bừng, vừa khóc vừa nức hết sức thảm thương.
Thu Trì lấy Tiểu Thất từ tay Cố Triều xuống, "Mặt anh cứ như muốn đánh người tới nơi ấy, dọa khóc con bé rồi."
Tiểu Thất càng khóc càng lớn, Cố Triều lại không thể làm gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Thu Trì ôm Tiểu Thất dỗ dành.
"Tiểu Thất ngoan." Thu Trì ôm Tiểu Thất trên tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, "Đừng khóc."
Mà nghĩ cũng tò mò, sao Tiểu Thất lại sợ nam chính thế nhỉ? Còn sợ hơn cả cậu luôn.
Được dỗ dành Tiểu Thất dần ngừng khóc, nó ngồi trên đùi Thu Trì, không ngừng nấc cụt, tay bấu chặt áo Thu Trì, ánh mắt nhìn Cố Triều hết sức kiên dè.
Thu Trì nhìn thấy mà thương vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa nhìn Cố Triều, tỏ vẻ trách cứ, "Anh xem anh dọa con gái anh khóc đây này."
Cố Triều: "..." Bây giờ tống nó về cô nhi viện có được không?
Cố Triều còn muốn nói hắn có làm gì đâu? Nhưng khi nhìn ánh mắt Thu Trì liền thôi, chỉ đành nói: "Anh biết sai rồi." Cố Triều hít một hơi sâu, cả đời này hắn chưa từng ủy khuất thế này đâu.
"Thân ái."
Tiểu Thất nhìn cậu mếu máo, gương mặt mặt non nớt đỏ bừng vì khóc quá nhiều khiến Thu Trì đau lòng, cậu ôm cô bé an ủi rồi nhìn Cố Triều nói: "Anh ra ngoài đi."
Cố Triều: "? ? ?"
Hắn tỏ vẻ không thể tin được, Thu Trì đang đuổi hắn ra ngoài? Cố Triều trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Hay thôi không nhân con gái nữa nhé?" Hắn có cảm giác mình sắp bị thất sủng.
Thu Trì không biết hắn đang nghĩ cái gì, cảm thấy câu nói này của hắn có chút buồn cười liền nói: "Anh nghĩ cái gì đấy? Em bảo anh ra ngoài để em ở lại đây chỉ tính khuyên bảo Tiểu Thất một chút thôi."
Dù cậu nói vậy, nhưng sắc mặt Cố Triều vẫn không khá lên tý nào, nguy cơ bị thất sủng vẫn cao lắm.
"Đi mà, anh ra ngoài chờ, chỉ một lát thôi, nhé." Nói rồi cậu ngoắc tay ý bảo hắn cúi đầu xuống.
Cố Triều nghe lời khom lưng đưa mặt qua, vừa đến sát liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại dính lên gương mặt, dù chỉ trong một thoáng chốc rồi lại biến mất, nhưng cơn ngứa ngáy từ nơi va chạm truyền đến vẫn chân thật.
"Mười phút thôi có được không?" Thu Trì hai mắt lấp lánh, mỉm cười nhìn hắn.
Trái tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài, mềm lòng nói: "Chỉ mười phút." Dứt lời hắn đưa một tay che mắt Tiểu Thất, tay còn lại đem cằm Thu Trì nâng lên, cúi đầu hôn cậu.
Tiểu Thất đột nhiên bị che mất đi tầm nhìn, trong lòng hoảng hốt nhưng bàn tay đang che mắt nó là của Cố Triều cho nên không dám cử động, thở cũng không muốn thở mạnh, muốn rúc vào lòng Thu Trì, muốn đem sự hiện diện của mình ở trước mặt Cố Triều trở thành con số âm.
Còn Cố Triều, sau khi cảm thấy thỏa mãn mới buông ra, trước khi rời đi còn đặc biệt li3m lên môi cậu một cái rồi nhắc lại: "Chỉ mười phút thôi đấy.
Hết thời gian anh sẽ mang em đi."
Thu Trì bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, nhất thời không suy nghĩ được nhiều, hắn nói gì cũng gật đầu đáp ứng.
Cố Triều đi rồi, Thu Trì vẫn còn ngồi thất thần trên giường, dư vị vẫn còn lưu lại một cách mạnh mẽ, khiến cậu quên luôn Tiểu Thất đang ngồi trên đùi.
"Thân ái."
Mãi không thấy Thu Trì lên tiếng, Tiểu Thất phải gọi một tiếng mới có thể đem tâm trí cậu quay trở về.
Tiểu Thất khi ở trước mặt cậu hoàn toàn giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, không khóc không nháo, tuy nhiên vì ban nãy khóc quá nhiều mà mặt mũi vẫn đỏ bừng.
Thu Trì nhéo má nó, hỏi: "Có ngạc nhiên không?"
Tiểu Thất lắc đầu, dùng giọng vẫn còn bị nghẹt mũi đáp lại: "Cũng không quá ngạc nhiên, ngay từ đầu đã tôi đã thấy bầu không khí giữa cậu và nam chính rất gei rồi."
"..." Thu Trì giật mình cả mình, "Học đâu ra cái từ này đấy."
Tiểu Thất hít mạnh một cái, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, "Thân ái, cậu có phải quên, tôi lớn tuổi hơn cả cậu đấy nhé."
Lời này nó nói ra, còn tỏ vẻ rất tự hào.
Mà Thu Trì ấy, dĩ nhiên không chút nhân từ đập tan bộ dạng tự hào của nó: "Nhưng bây giờ mi mới chỉ có năm tuổi thôi đó."
Tiểu Thất bíu môi tỏ vẻ rầu rĩ, lí nhí nói: "Sao lại biến thành trẻ con chứ? Người ta muốn làm người lớn cơ."
Bộ dạng này khiến Thu Trì nhịn không được mà xoa đầu nó nói: "Làm trẻ còn có gì không tốt? Làm người lớn mới cực, phải suy nghĩ rất nhiều thứ đó."
Nói nhảm mấy câu, Thu Trì cuối cùng hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng: "Trong thời gian qua em đã ở đâu? Sao lúc trở về lại sợ Cố Triều như vậy?" Rõ ràng trước đây tuy cũng có