Thu Trì bị giọng nói bất ngờ cất lên làm cho giật mình, cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Cố Triều đang tiến vào.
Cố Triều đi đến bên cạnh Thu Trì, từ trên cao nhìn xuống nói với Tiểu Thất: "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ngủ với ba nhỏ của con?"
Tiểu Thất không chịu thua, đứng thẳng, hai tay chống hông nói: "Con không hỏi ba, con đang hỏi thân ái!"
"Nhãi con." Cố Triều dùng một ngón tay dí lên trán nó: "Thân ái không phải từ cho con gọi, bọn ta là người giám hộ hợp pháp của con, mau gọi ba nhỏ."
Tiểu Thất tránh né khỏi bàn tay ác ma của Cố Triều, nói lớn: "Không thích, thân ái chính là thân ái."
Thu Trì: "..." Cuộc cãi vã ấu trĩ gì đây?
Đột nhiên trở thành người vạn nhân mê, phải làm sao đây?
"Đừng cãi nhau nữa." Thu Trì nghe một hồi thì cảm thấy đau đầu.
"Con bé thích gọi thế nào thì để nói gọi như vậy đi, anh cũng đừng ép nó nữa."
Tiểu Thất nghe vậy liền ôm lấy Thu Trì, "Thân ái tốt nhất." ở một góc độ Thu Trì không thể nhìn thấy, lập tức nhìn Cố Triều với vẻ mặt khiêu khích.
Gân xanh trên trán Cố Triều cũng muốn nổi lên, ánh mắt đen lạnh đạm âm trầm, ánh nhìn khiến người khác không ghét mà run.
Tiểu Thất khẽ run lên, càng nép vào lòng Thu Trì sâu hơn.
Thu Trì ngạc nhiên, vẻ mặt này của Cố Triều cậu rất lâu rồi mới được thấy, bởi vì Cố Triều làm đủ dáng vẻ trước mặt cậu, khiến cậu xém tý thì quên, người này chính kẻ nắm giữ cục diện lớn nhất thế giới ngầm.
Điều khiển cậu phải ngạc nhiên chính là cậu đối với vẻ mặt này không còn thấy sợ nữa, ngược lại còn thấy hình như hắn đang ghen.
Những vẻ mặt đó, như Tiểu Thất nói, Cố Triều chỉ tỏ vẻ như này như kia, lưu manh bi3n thái trước mặt cậu thôi.
Thu Trì cong khóe môi, cảm thấy Cố Triều cũng có vẻ đáng yêu ghê.
Cố Triều còn đang suy nghĩ xem có nên tống Tiểu Thất đi du học nước ngoài hay không thì đột nhiên lại thấy Thu Trì mỉm cười, gương mặt hắn nhờ vậy mà dịu đi, khẽ nói: "Em cười gì?"
Thu Trì cười nói: "Em yêu anh chết đi được."
Cố Triều đột nhiên được tỏ tình lập tức hơi kinh ngạc, sau đó liền bật cười, "Bé ngoan, anh cũng yêu em, cơm nấu xong rồi, xuống ăn thôi."
Dừng một chút hắn nói tiếp: "Anh rất hẹp hòi, cũng rất ích kỷ, cho nên không chấp nhận cho Tiểu Thất ngủ chung đâu.
Thu Trì cũng biết tính hắn rất kiên quyết, đành từ chối Tiểu Thất.
"Ứ ừ." Tiểu Thất bíu môi, khẽ lắc lư cơ thể, vẻ mặt đáng thương nói: "Vậy muốn nghe thân ái kể chuyện cổ tích khi ngủ, có được không?"
Nếu kể chuyện cổ tích thì dĩ nhiên là được, Thu Trì lập tức đồng ý.
Nhưng tối đó người đến kể chuyện cổ tích cho Tiểu Thất nghe lại là Cố Triều.
Không có Thu Trì làm bình phong, lá gan Tiểu Thất nhỏ đi không ít, dưới ánh mắt lạnh đãm Cố Triều giọng nói lạnh như băng tuyền ở dưới địa ngục, đêm đó Tiểu Thất nằm mơ liên tiếp mấy ác mộng.
Cố Triều hài lòng đóng sách lại, hắn quay trở về phòng thì phát hiện Thu Trì không có ở đó nữa.
Vẻ mặt hắn thoáng kinh ngạc sau đó quay người đi đến phòng vẽ.
Lúc Cố Triều đi đến cửa phòng vẽ đã mở hé một chút, quả nhiên là Thu Trì đanh ngồi ờ trong đó.
Cậu đang ngồi trước khung tranh, trên tai cài một cây viết chì, cả người thả lỏng trên ghế, vẻ mặt cậu nghiêm túc suy ngẫm nhưng trong mắt người khác lại có bộ dạng thất thần.
Cố Triều thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh hắn, từ lúc hắn kể chuyện cổ tích cho Tiểu Thất nghe, thời gian bọn vẻn cũng chỉ hai mươi phút, hắn không biết Thu Trì đã ngồi đây từ lúc nào, nhưng nhìn tấm giấy vuông vức được cài trên khung vẫn trắng tinh tươm, chứng tỏ Thu Trì vẫn chưa hạ xuống một nét nào.
Thu Trì đối với mỹ thuật có thiên phú rất cao, thường rất nhanh là đã có ý tưởng trong đầu, cậu hiếm khi nào không tìm được cảm xúc khi vẽ tranh, cho nên khi nhìn thấy cậu vẫn chưa vẽ gì, Cố Triều có hơi nhíu mày.
Cố Triều không chế biểu cảm rất tốt, dù thế nào cũng chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc gì quá lố, chỉ là đứng trước Thu Trì hắn phải biểu hiện ra một chút, như vậy mới không khiến cậu cảm thấy hắn quá xa cách, quá cứng nhắc.
"Làm sao vậy?" Cố Triều cúi đầu ghé và tai cậu trầm thấp nói: "Không có ý tưởng?"
Giọng nói trầm thấp từ tính khiến vành tai Thu Trì chấn động, cậu đưa tay lên che lấp cái tai bị ửng đỏ, khẽ quay đầu nhìn Cố Triều.
Vẻ mặt Cố Triều dịu dàng, khóe môi hơi cong, bàn tay to lớn đặt ở trên đầu Thu Trì, nhẹ nhàng xoa, hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.
Hắn hỏi lại cậu hỏi ban nãy: "Làm sao vậy? Không có ý tưởng sao?"
"Ừm." Nhìn vẻ đẹp siêu thực ở khoảng cách gần như vậy, Thu Trì có hơi đỏ mặt, tuy nhìn gương mặt này không biết bao nhiêu lần, nhưng Thu Trì thấy Cố Triều càng nhìn nhiều thì lại cảm thấy càng đẹp.
"Đột nhiên không biết nên vẽ cái gì?"
Nguồn cảm hứng của họa sĩ là tuy nhiều người thường nói là đến bất chợt, nhưng thật ra phải rèn giũa và luyện tập mỗi ngày.
Thu Trì cũng tự nhận hôm nay chẳng có cảm hứng gì, ánh mắt hơi rũ xuống, Cố Triều không muốn để cậu lo nghĩ nhiều, xoa nhẹ đầu cậu nói: "Không sao, coi như để bản thân nghỉ ngơi một ngày, đừng khiến mình căng thẳng."
Thu Trì gật đầu.
Hắn lại hỏi: "Chúng ta về phòng nhé? Hay em muốn ngồi thêm một lát."
"Về phòng đi." Thu Trì nói: "Dù sao cũng không vẽ được."
Sau khi quay về phòng, lúc nằm trong lòng Cố Triều cậu vẫn có chút khó ngủ.
Sau khi nói ra, người ta rõ ràng sẽ thấy nhẹ lòng, sao đến cậu lại đột nhiên bị mất ngủ vậy nhỉ?
Cố Triều đã nói mọi