Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 332: Em không muốn ở bên anh nữa! (10)


trước sau

Tư Chính Đình đứng đó nhìn cô.

Không biết khóc đã bao lâu, dường như là khóc mệt, cô đứng lên đi lại ghế bên cạnh sân vận động ngồi. Một mình cô lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Trời sắp sáng, đường phố dần có tiếng người, người bán rong bày bán đồ ăn sáng, bánh bao nóng hổi ra lò, mùi hương theo gió bay qua.

Cô gái ngồi trong trường học vẫn không nhúc nhích, giống như hóa đá.

Một cơn gió lạnh thổi qua, vai cô run lên, sau đó hắt hơi một cái.

Sắc mặt Tư Chính Đình cuối cùng cũng có thay đổi rất nhỏ, anh cúi đầu mím môi, lấy điện thoại đã rung lên không biết bao nhiêu lần ra xem. Có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Tô Ngạn Bân.

Anh đang định gọi lại thì Tô Ngạn Bân đã gọi tới: “Này, Đình Lão Đại, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà ngài trêu chọc tôi như thế? Hơn nửa đêm gọi tôi tới quán bar đớp không khí!”

Tư Chính Đình không để ý tới lời oán trách của anh ta, chỉ hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Tô Ngạn Bân càng thêm oán trách, “Vẫn còn ở quán bar, ngài không đến tôi nào dám đi! Lão Đại, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi đắc tội cậu ở chỗ nào? Tôi sửa ngay…”

Tư Chính Đình ngắt lời anh ta, “Cho cậu mười phút tới trung học Đế Hào.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại rồi tới chỗ người bán hàng rong mua một ly sữa đậu nành nóng và hai cái bánh bao. Sau khi gói lại, anh đứng đó đợt một lát, một chiếc xe thể thao phóng tới.

Tô Ngạn Bân thở hổn hển chạy tới trước mặt Tư Chính Đình, nhìn anh bằng đôi mắt gấu trúc, nói: “Đình Lão Đại, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tư Chính Đình đưa sữa đậu nành và bánh bao cho anh ta, sau đó nói: “Giúp tôi chăm sóc cô ấy vài ngày.”

Tư Chính Đình bỏ lại một
câu không rõ đầu đuôi, rồi rời đi.

Mâu thuẫn giữa bọn họ quá lớn, gặp nhau chỉ tăng thêm tổn thương mà thôi. Nếu đã vậy, thì cho mỗi người yên tĩnh một thời gian, rồi lại nói tiếp.

***

Trang Nại Nại vẫn ngơ ngác nhìn phía trước, trong đầu đều là hình ảnh ở bên Tư Chính Đình thời trung học.

Anh của năm năm trước, ngạo kiều mà đáng yêu.

Anh của bây giờ, chỉ làm cô cảm thấy đáng sợ.

Nhất là lời nói tối qua của anh, từng câu từng chữ đều làm đau lòng người.

Cô không biết mình ngồi đó đã bao lâu, chỉ biết suy nghĩ ngày càng rõ ràng, đau đớn bị ép xuống, lý trí dần trở lại.

Trong năm năm qua, cô đã chịu đủ các loại khinh thường, rèn cho mình một tâm tính mạnh mẽ. Ngay cả trong hoàn cảnh bây giờ, cô cũng chỉ cho phép mình buồn bã, đau đớn, tùy hứng vài tiếng đồng hồ.

Khi bình tĩnh lại, ý nghĩ đầu tiên điên cuồng xâm chiếm đầu óc cô là… cô không thể tiếp tục như thế này nữa.

Từ khi nhận lại người thân, cô bắt đầu không kiểm soát được cuộc sống của mình, tất cả khao khát tự do đều bị áp chế.

Còn mẹ Trang, không thể để bà tiếp tục trở thành nhược điểm trong cuộc sống của cô nữa. Cũng không thể để bà trở thành cái cớ mà Cố Đức Thọ dùng mỗi lần muốn lợi dụng cô.

Cho nên cô muốn ra nước ngoài tìm mẹ Trang.

Nhưng nếu làm vậy… thì thật sự phải rời xa Tư Chính Đình.

Nghĩ như vậy, lòng cô lại đau âm ĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện