Từ ngày biết Mẫn Nam mang thai, ông bà Phong luôn hăng hái tới chăm sóc con dâu, còn không ngại bắt con trai nghỉ việc ở nhà với vợ.
Phong Triết đương nhiên không muốn ở nhà, bị ép hai hôm liền mặc kệ bỏ đi, nhưng thời gian bên cạnh cô cũng nhiều hơn trước.
Ngôi nhà ngày nào cũng tươi vui nhộn nhịp như vậy.
Mẫn Nam mang thai tháng thứ năm, bụng đã lớn hơn một chút. Bà Phong luôn nhìn bụng cô với ánh mắt vừa nôn nóng vừa lo sợ.
"Bụng nhỏ như vậy, nhìn chỉ giống nhiều mỡ thôi. Nam Nam à, con phải ăn thật nhiều vào."
Ông Phong sờ trán ảo não, câu thoại này ngày nào ông cũng nghe hai, ba lần, đã ngán tận cổ: "Không phải đi khám bác sĩ vẫn kêu khỏe mạnh đấy sao? Bà cứ làm quá lên."
"Ông lắm lời thế."
Ông Phong bị mắng liền ủy khuất, ngồi im lặng đọc báo.
Mẫn Nam xoa xoa bụng. Thời gian qua, chuyện gì cần thông suốt cô đều nghĩ thông suốt cả rồi.
Bây giờ cô chỉ có một dự định duy nhất, đợi đứa bé được sinh ra, cô sẽ rời đi. Không có sự yêu thương của ông bà Phong tuy rất buồn nhưng vẫn có thể về thăm mà.
Cô muốn rời đi, để anh được tự do lựa chọn người anh yêu, cũng để bản thân được thoải mái không phải gượng ép người không yêu mình.
Có những tình yêu, buông tay mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Có nuối tiếc, có đau buồn nhưng còn hơn bị tổn thương.
Phong Triết cầm áo khoác đi làm như thường lệ. Khi lướt qua cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô một chút.
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của hai người cuồng con dâu, anh đã có thể diễn thân mật với cô đến mức độ xuất thần, thản nhiên như từng làm rất nhiều lần, mặt không hề đổi sắc.
Mẫn Nam cũng đã coi như chuyện bình thường mà tiếp nhận.
Ông Phong liếc xéo con trai một cái: "Vợ bầu bí không ở nhà, còn đi làm ngày làm đêm."
Phong Triết xỏ giày xong mới quay đầu đáp: "Bận kiếm tiền nuôi vợ."
Ông Phong: "..."
"Người như ba không hiểu được đâu."
"Con với chả cái!" Ông Phong nổi đóa trừng mắt với anh: "Còn không đáng yêu bằng con dâu."
Phong Triết chẳng có gì để nói. Ba mẹ anh chính là cuồng con dâu hơn cả con trai mình như thế đấy.
Mẫn Nam che miệng cười, thấy anh chuẩn bị đi thì vội chạy theo gọi: "Triết!"
Phong Triết quay đầu nhìn cô, tay đưa ra đỡ lấy cô đang lao tới: "Có chuyện gì?"
"Dự báo hôm nay có mưa, anh mang ô theo khỏi ướt."
Mẫn Nam mở tủ lấy một chiếc ô gấp màu đen nhét vào tay anh rồi đẩy nhẹ: "Đi nhanh đi, sắp muộn mất."
Ông Phong hừ mũi: "Muộn thì ở nhà!"
Bà Phong đánh vai ông một cái tượng trưng: "Ông cũng không đi làm đi, suốt ngày ở nhà làm gì?"
"Tôi muốn chăm sóc con dâu."
"Có tôi rồi, còn cần ông sao?"
Ông Phong liên tục bị ủy khuất, buồn bã ngồi im lặng xem ti vi, nửa lời cũng không ho he.
Mẫn Nam kéo tay bà ngồi xuống bên cạnh ông cùng xem. Hai ông bà tuy thường ngày cãi nhau như thế nhưng tình cảm vô cùng tốt, ông lại rất nhường nhịn nghe lời bà.
Nhiều lúc cô thật sự hâm mộ hai người.
Tí tách. Từng giọt mưa rơi xuống mái hiên, tiếng mưa rơi chậm rãi như một bản nhạc dạo nhẹ nhàng.
Mẫn Nam đứng bên cửa sổ ngắm trời mưa. Đám mây đen che lấp vầng trăng chiếm trọn