Mẫn Nam không biết cô đã nói sai ở chỗ nào làm anh trưng ra bộ mặt đen xì kia, cô suy nghĩ tới lui cũng không thể hiểu được.
Thời gian gần đây có những lúc tâm tình anh sẽ thất thường như thế khiến cô không biết phải làm sao để vừa ý anh.
Dù sao cũng sắp rời đi, anh sẽ thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình cảm này, thoát khỏi trói buộc và bổn phận người chồng đối với cô. Còn gì khiến anh phải khó chịu chứ?
Bụng Mẫn Nam bỗng bị đạp một cái, cô khẽ xoa nhẹ như an ủi sinh linh nhỏ bé trong bụng.
Bé con không muốn thấy ba con buồn sao?
Mẫn Nam cười yếu ớt nắm lấy góc áo anh rồi kéo, anh vẫn không chịu để ý đến cô. Cô khẽ thở dài: "Triết."
Anh không đáp lại.
"Triết!"
"Có chuyện gì?"
Phong Triết quay đầu nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt tựa như hờ hững vô định trong không trung. Anh lại ngửa cổ uống cạn một ly rượu vang, cảm giác trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Anh có lí do gì để trách cô cơ chứ? Anh có lí do gì để khó chịu với cô? Tất cả không phải là do chính anh tự mình gây ra hay sao?
Nếu trách thì trách anh đã không biết trân trọng tình cảm cô dành cho anh.
Bây giờ anh hối hận rồi.
Phong Triết nghiêng đầu nhìn cô chăm chú và nghiêm túc, cẩn thận khắc họa từng đường nét gương mặt của cô vào sâu trong tim.
Bị nhìn như vậy, Mẫn Nam không khỏi có chút mất kiên nhẫn, anh chỉ im lặng nhìn cô mà không nói nửa lời. Cô không tự nhiên quay đầu đi, những ngón tay thon dài của anh nhanh chóng giữ lấy cằm cô, xoay về phía đối diện ánh mắt anh.
Phong Triết đột nhiên sát tới phủ lên đôi môi anh đào của cô, dịu