"Em bỏ chồng mình ở nhà để đi tìm người đàn ông khác sao?"
"Anh... Sao lại đến đây?"
Mẫn Nam bị bất ngờ, vô thức tránh xa anh một chút kéo dãn khoảnh cách, cô cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Tâm tình trong lòng cô hiện giờ vẫn đang rất rối loạn, không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ, ngừng bận tâm. Từng dòng hồi ức như suối chảy cuộn trào, ngọt ngào có, tổn thương cũng có. Tựa như đang lạc trong một mê cung dài vô tận, không tìm được lối ra, muốn dừng lại nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể mò mẫn mà bước đi.
Phong Triết nhíu mày, đáy lòng không hề dễ chịu chút nào. Anh cúi thấp người trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo hai vạt áo khoác lại giúp cô mặc cẩn thận. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ xoa nhẹ trách mắng: "Tại sao tay em lạnh như vậy? Không biết giữ ấm sao?"
Anh cầm tay cô đưa tới gần môi, hà hơi giúp cô sưởi ấm: "Em còn lạnh không? Đỡ hơn chút rồi chứ?"
Hành động của anh làm Mẫn Nam ngẩn người, cô bối rối muốn rút tay về nhưng không có cách nào để thoát khỏi lòng bàn tay anh, đành cam chịu không trả lời, khe khẽ gật đầu.
Phong Triết hài lòng định đút tay cô vào túi áo nhưng chợt nhớ ra áo anh đang mặc không có túi bên, anh bất giác bật cười đan chặt mười ngón tay lại với nhau.
Cậu nhân viên im lặng nhìn hai người diễn ân ái một hồi, trong lòng thầm than thở hàng nghìn lần.
Cậu ta hiện đang độc thân! Người độc thân cần được bảo tồn đấy! Biết chưa hả?
Cả ngày nhìn người ta anh anh em em, thân thân mật mật tới muốn rơi lệ. Không ai có thể hiểu được nỗi lòng của cậu sao? Cậu cũng khó chịu lắm chứ! Ân ái thì phiền về nhà, cậu ta không quan tâm!
"Tiểu thư, đây là..."
Phong Triết ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt không chút thiện ý nào, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ: "Tôi là chồng của cô ấy."
"Là chồng sao?"
"Ừ, chúng tôi đã có thể vào chưa?"
Cậu nhân viên ấp úng cười ngại ngùng: "À vâng, mời vào, mời vào."
Đợi hai người đi qua cậu nhân viên mới vỗ ngực thả lỏng cơ thể. Người đàn ông kia nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy. Rốt cuộc là cậu đã làm sai cái gì chứ? Thật đáng sợ!
Phong Triết nắm tay cô đi phía trước, Mẫn Nam không phản kháng ngoan ngoãn bước theo sau, trông giống một cái đuôi nhỏ xinh.
"Tiểu Nam, Tiểu Nam."
Nghe tiếng gọi, Mẫn Nam ngẩng đầu nhìn Mộ Dung đang vui vẻ vẫy tay với cô. Cô kéo tay anh lại: "Tới đó một chút, có được không? Tiểu Dung gọi tôi."
Phong Triết dù không bằng lòng nhưng vẫn đồng ý. Lời vợ yêu là mệnh lệnh, phải nghe theo.
Mộ Dung chạy đến muốn ôm cô