Mẫn Nam gượng cười. Cô không biết phải trả lời như thế nào. Khi ấy cả hai đều trong trạng thái không rõ ràng.
Là lần đầu tiên nên ngoài đau cô không còn cảm giác gì khác. Chỉ mong chuyện này có thể kết thúc thật nhanh, ai quan tâm có yếu hay không chứ?
Ông Phong vỗ trán thở dài: "Thôi xong, gen nhà tôi tốt thế đến thằng con này thì đột biến gen. Thế là hết rồi."
Bà Phong bên cạnh nhắc nhở: "Ông già, tôi nhớ ông có bạn làm đông y mà."
"Ừ nhỉ!" Ông Phong cười hì hì, vỗ vai Mẫn Nam: "Con dâu ngoan, bố sẽ không để con phải chịu khổ đâu."
"..." Mẫn Nam ở trong trạng thái bất lực nghe bố mẹ chồng nói chuyện.
Cô phát hiện, anh đúng thật là bị đột biến gen. Bố mẹ tươi vui như hoa mà lại sinh ra một tảng băng di động.
Cô vô thức nhìn xuống bụng mình khẽ vuốt. Con à... Đừng như ba của con đấy, mẹ không muốn có thêm một tảng băng nữa đâu.
Bà Phong thấy cô chăm chú, nghĩ một chút rồi cầm tay cô: "Nam Nam, hai đứa vừa kết hôn, chưa có con cũng không sao, không cần gấp đâu."
Mặt ông Phong hơi nhăn nhó: "Tôi gấp rồi."
"Ông già lắm lời, im lặng."
"Ờ..."
Mẫn Nam im lặng nhìn ông bà. Hai người dù đã qua cái tuổi thanh xuân ngọt ngào nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như vậy, thật khiến người ta hâm mộ. Giá như cô và anh có thể như thế thì tốt biết bao. Đáng tiếc...
Kết quả, Mẫn Nam vì giấu ông bà Phong mà rời lịch khám, được hộ tống tận nhà. Tiễn bố mẹ chồng về, cô lập tức cảm thấy đau đầu.
Mẫn Nam ngồi trên ghê sofa, xung quanh xếp đầy những hộp to, hộp nhỏ. Điểm chung duy nhất là trên mỗi hộp đều dán một dòng chữ.
Bổ dương tráng thận!
Dù cô đã từ chối, giải thích thế nào, ông bà Phong cũng nhất quyết bắt cô cầm về, còn rất vui vẻ xách vào nhà giúp cô.
Mẫn Nam nhìn những thứ "đại bổ" xung quanh. Cô và anh, chắc chắn không thể dùng được. Nhưng vứt đi... Thì quá phí.
Cuối cùng, cô giữ lại một ít thứ được coi là bình thường nhất, còn lại đều ủng hộ cho cơ sở y tế. Bác sĩ trưởng vui vẻ nói với cô: "Mẫn tiểu thư thật có lòng, những người đàn ông hơi "kém" về mặt đó sẽ biết ơn cô rất nhiều."
Khóe môi Mẫn Nam giật giật, cô chỉ có thể gượng cười.
Tối hôm đó, ba mẹ nuôi cô mời con rể và ông bà thông gia về nhà ăn cơm. Sau khi kết hôn, anh luôn rất bận, không có thời gian. Lần này về, anh vô cùng miễn cưỡng.
Mẫn Nam chuẩn bị lúc lâu mới đi. Mỗi lần gặp bố mẹ nuôi, cô đều khẩn trương như vậy. Bởi vì mẹ nuôi... Không hề thích cô.
Phong Triết luôn giữ biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ. Vì thế, cả bữa cơm chỉ có tiếng nói cười của mấy ông bà thông gia.
Ăn xong thì đã muộn, dưới thái độ ép buộc của ông Phong, anh miễn cưỡng ở lại một đêm. Hai người ngủ ở phòng Mẫn Nam lúc trước. Cô định qua phòng khác thì bị anh ngăn lại.
"Vợ chồng với nhau, nào có đạo lí chia phòng để