Trong phòng khách phút chốc chỉ còn hai người, Lạc Hiểu Nhiên liền bước đến gần anh nhỏ giọng hỏi: “ anh cố tình đúng không”.
Hoắc Cao Lãng đặt tay choàng lên vai cô: “ việc gì nói cho rõ ràng”.
- “ anh còn nói cho rõ ràng, việc kết hôn là như thế nào.”
- “ vì sao là cố tình”.
Sắc mặt anh có chút nặng nề không hề vui vẻ: “ Hiểu Nhiên em sợ kết hôn với anh đến như vậy sao.”
- “ không có”.
Cô ấp úng trả lời.
- không có vậy ý em là như thế nào”.
Sắc mặt Hoắc Cao Lãng ngày càng u ám hơn.
- “ Đã trễ rồi anh mau về đi.” Cô đành lảng sang chuyện khác.
Hoắc Cao Lãng siết cô vào lòng, nghiến răng nói: “ tạm tha cho em, về thành phố D anh nhất định làm rõ chuyện này”.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài sân, anh khẽ đưa tay vuốt v e gương mặt cô, thở dài một hơi: “ tuy anh không nỡ, nhưng thật sự không thể ở lại cùng em”.
Thật ra tâm trạng tiếc nuối khi chia li này không chỉ mình anh có, mà Lạc Hiểu Nhiên cũng có…
Vừa nãy, khi nghe bà ngoại bảo anh ở lại thì cô có chút phản đối, chủ yếu là vì người đàn ông này không biết xấu hổ…
Nhìn bề ngoài thì chỉnh tề, những khi lột bỏ đồ quần áo liền trở thành cầm thú mà bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt cô…
Nhưng giờ vừa nghe thấy anh nói anh phải đi, cô lại có chút buồn bực: “Gấp như vậy sao?”.
- “ sao vậy?.
Không phải mới vừa đuổi anh đi sao?.”.
Hoắc Cao Lãng nhéo nhéo gò má cô: “ bây giờ thì lại không nỡ”.
- “ làm gì có, chỉ muốn anh đi nhanh một chút”.
Hoắc Cao Lãng cười lắc đầu nói: “ trước giờ anh không tin người ta hay con gái thường nói một đằng làm một nẻo.
Bây giờ thì anh tin rồi, nếu em nói nhớ anh thì có thể ngày mai giải quyết công việc xong, anh sẽ lại đến thăm em.”
- “ anh nghĩ nhiều rồi.” Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói, nhưng lại rúc vào lòng anh hai tay thoả mãn ôm lấy eo anh: “ em mới không thèm nhớ anh, anh đi nhanh đi đã trễ rồi”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô như vậy càng vui vẻ hơn: “ em ôm chặt như vậy anh đi thế nào được”.
Anh gõ gõ ngón tay vào trán cô, cái cảm giác nuối tiếc này trước đây anh chưa từng có, nó giống như bản thân đột nhiên rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ đều tấn công anh, có đôi khi sẽ khiến anh cảm thấy bất lực, có đôi khi lại khiến anh thỏa mãn.
Không biết nên nói cảm giác này là tốt hay xấu, nhưng anh có thể xác định anh không ghét cảm giác này.
Hoắc Cao Lãng cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi nhanh chóng rời khỏi trước khi bị đắm chìm vào.
Anh khàn giọng nói: “ quay vào nhà ngủ đi, đã trễ lắm rồi.
Tạm biệt bà giúp anh.”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ anh đi trước đi, em nhìn anh đi rồi quay vào”.
Hoắc Cao Lãng liếc nhìn cô nhưng vẫn gật đầu, anh hôn lên trán cô một cái: “ ngủ ngon bé cưng”.
Anh liền quay lưng đi, anh không dám nán lại một phút nào, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nỗi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh đi, tay khẽ chạm lên trán rồi lên môi ở những nơi này dường như vẫn còn hơi ấm của anh, khóe môi của cô không tự chủ vươn.
lên trên.
Đây là dư vị tình yêu mà người ta thường hay nói sao.?
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo đến khi không còn thấy bóng lưng của anh nữa, mới quay người đi vào nhà nhưng trên môi vẫn còn vươn lên nụ cười.
Cô quay phòng vừa nằm xuống liền ngủ, có thể nói năm ngày nay đây là ngày cô ngủ ngon nhất, cô thoải mái ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Hoắc Cao Lãng suốt đêm lái xe về thành phố D, vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại reo lên, anh hé mắt một chút liền không để ý đến nó nữa, nhưng đối phương vẫn không buông tha gọi đến cuộc thứ năm anh mới bật dậy, tay xoa đầu chán nản cầm điện thoại lên xem,