Lạc Hiểu Nhiên đành đi ra ngoài, đúng lúc thấy Hoắc Cao Lãng đang đứng trước sân, trên người là bộ quần áo giản dị, một tay đút vào túi quần, một tay cầm điện thoại nghe.
Cô chỉ nghe loáng thoáng được anh nói: “ nói với cậu ta, nếu như không làm được yêu cầu tôi đưa ra, thì không cần gặp mặt nữa.
Tôi cùng cậu ta không có nhiều chuyện để gặp mặt”.
Anh nói xong liền cúp điện thoại, Lạc Hiểu Nhiên vẫn chậm chạp đi tới, cô nhìn chiếc áo thun màu trắng giản dị trên người anh, rồi nhìn lại chiếc áo của mình, cô lên tiếng: “ anh chuẩn bị sao”.
- “ Hửm”.
Anh vẫn không quên vòng tay qua ôm lấy eo cô: “ chuẩn bị cái gì”.
- “ áo này”.
Mặc dù chỉ là màu trắng đơn giản nhưng cô cũng biết được rất đắt tiền, chất vải và nhãn hiệu đều không phải loại tầm thường.
- “ anh không biết, mấy hôm trước anh chỉ thuận tiện gọi đến cửa hàng, bảo họ đem một số quần áo giản dị đến, anh không biết họ đem đến những gì, còn túi đồ của em là quản gia nhờ anh đưa cho em”.
Hoắc Cao Lãng tỏ ra không biết gì mà nói.
- “ Có quỷ mới tin anh”.
Lạc Hiểu Nhiên chung đụng với người đàn ông này bao lâu làm sao không biết được ý nghĩ của anh, ý tứ này anh không nói ra làm sao cửa hàng và bà quản gia dám tự ý sắp xếp.
- “ thông minh như vậy”.
Hoắc Cao Lãng cưng chiều nói, còn không tiếc hôn lên má cô một cái.
Lạc Hiểu Nhiên trợn mắt đưa tay lên sờ má vội nói: “ anh đứng đắn một chút ở đây mọi người nhìn thấy.”
- “ nhìn thấy thì làm sao, anh đây không thèm quan tâm”.
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Lạc Hiểu Nhiên chọc chọc ngón tay vào ngực anh “ ở đây là vùng quê, không có phóng khoáng thoải mái như ở nhà anh đâu nhé, anh muốn ở lại thì đứng đắn một chút”.
Hoắc Cao Lãng chụp lấy ngón tay cô đưa lên hôn rồi nói: “ cũng không có ai nhìn thấy, em làm gì nghiêm túc như vậy.”
- “ em chỉ là nhắc nhở anh”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi lui ra khỏi người anh: “ đi dạo không”.
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhướng mày, sau đó liền đưa bàn tay ra, Lạc Hiểu Nhiên cũng nhanh chóng đặt bàn tay vào, mười ngón tay đan nhau, cả hai cùng nằm tay nhau đi ra ngoài, vừa đi Lạc Hiểu Nhiên vừa nói: “ Hoắc Cao Lãng em kể anh nghe một chuyện nhé”.
- “ ừm, anh nghe”.
Lạc Hiểu Nhiên hít vài hơi mới nói: “ lúc nhỏ em không có mẹ, cũng không có ba, em đi học thường bị các bạn bắt nạt nói em là đứa mồ côi ba không thương, mẹ không yêu.
Lúc đó, em không suy nghĩ nhiều liền đánh nhau cùng các bạn, anh có biết kết quả là ai thắng không”.
Nói xong cô đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy anh lắc đầu cô cười cười rồi nói tiếp: “ là các bạn thắng, em thua còn bị các bạn cắt tóc, thua đến thảm hại đúng không”.
Lạc Hiểu Nhiên nói đến đây, cô chỉ thấy bàn tay của mình bị siết hơi chặt, cô nhăn mày: “ anh, em đau”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói mới thả lỏng tay, nhưng khí lạnh quanh người anh cũng không tản đi.
- “ Hôm đó, sau khi bị các bạn cắt tóc em không dám đi về, bà ngoại ở nhà ngồi chờ em đến nóng ruột liền đi đến trường thì thấy em đang ngồi khóc dưới gốc cây, bà sờ lên tóc em, bà không la em, cũng không đánh em, bà chỉ nói: “ Hiểu Nhiên của bà xinh đẹp nhất, tóc của con rất nhanh sẽ đẹp lại”.
Mặc dù, bà ngoại nói như vậy nhưng em thấy được bà ngoại khóc, lúc đó ý nghĩ về mẹ của em dần mờ nhạt, nhưng mà sau này em lên cấp hai, em nhìn thấy các bạn nữ đều nói chuyện thầm kín với mẹ mình, thì lúc đó trong đầu em lại hiện lên ý nghĩ này, em muốn đi tìm mẹ cho nên em mới lên thành phố D học”.
Nói đến đây, Lạc Hiểu Nhiên đã bắt đầu lạc giọng: “ nhưng mà khi đến đó rồi, em chỉ ước gì chưa từng có ý nghĩ đó, em ước gì mình chưa từng đến thành phố D, em ước gì em chỉ ở nơi này bên cạnh bà, để mỗi đêm trước khi đi ngủ em sẽ nghe bà nói một câu khiến lòng em an ủi”.
Cô ngưng một chút tìm lại giọng mình rồi nói: “ bất kể hôm nay con có trải qua những gì, cũng mong con có giấc ngủ an lành.
Em ước gì trước kia chưa từng đặt chân đến thành phố D”.
- “ tại sao”.
Lúc này,