Trương Hữu Đông nhìn người đàn ông bất thình lình trước mặt, đánh giá sơ qua một lượt mới nói: “ tại sao tôi phải trả lời cho anh tôi muốn làm gì.
Anh là gì của cô ấy.”
Hoắc Cao Lãng ánh mắt đầy nham hiểm, cười lạnh lùng: “ tôi chẳng là gì cả”.
- “Anh muốn làm gì, tôi không có hứng thú quan tâm, nhưng mà người phụ nữ này, không phải là người như anh có thể đụng vào đâu!” Hoắc Cao Lãng chỉ nhẹ nhàng nói nhưng khí thế thì áp bức người khác.
Trương Hữu Đông vốn đã có tình cảm với Lạc Hiểu Nhiên, lần này Hoắc Cao Lãng lại ở trước mặt với bộ dạng ngạo mạn như vậy, khiến anh ấy có chút khó chịu.
- “ Tôi có thể đụng cô ấy hay không, anh cho rằng anh có quyền can thiệp à?” Trương Hữu Đông nhắm lấy đôi mắt có chút không dễ chịu, tiến về phía Hoắc Cao Lãng một bước, hai người đàn ông cao to đứng trước mặt nhau, ánh mắt của Trương Hữu Đông đầy hoài nghi, “Anh chẳng qua chỉ là một người cô ấy mới quen biết không được bao lâu, anh tưởng mình là cái gì? Còn tôi và cô ấy như thế nào, anh cũng không liên quan đến”.
Ánh nhìn của Trương Hữu Đông lướt qua Hoắc Cao Lãng, trực tiếp hướng về phía Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên hơi run rẫy, dường như là đang chuyển hướng nhìn theo bản năng.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo ánh mắt của Trương Hữu Đông anh nhếch môi, nụ cười lạnh lùng đó giống như một tên thợ săn đã giăng bẫy từ lâu đột nhiên thấy được con mồi mà mình yêu thích, chỉ chờ đến lúc nó giơ móng vuốt ra rồi nuốt nó vào bụng.
- “ Tôi không tự ảo tưởng mình là cái gì.
Tôi chỉ có thể đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Vợ, em nghe xem anh gọi như vậy có được không”.
Nói xong còn không quên nháy mắt một cái show ân ái trước mặt Trương Hữu Đông.
Lạc Hiểu Nhiên bị kẹt ở giữa còn đang rối, nhưng nhìn biểu cảm này của anh thì lại muốn cười.
Người đàn ông này lúc nào cũng có thể làm cô trở tay không kịp, đến ghen cũng ấu trĩ hơn người khác.
- “ tôi không biết ở thành phố đó anh như thế nào, nhưng cũng đừng nghĩ lừa gạt những người nhà quê như chúng tôi”.
Trương Hữu Đông cũng không kiêng dè gì nói.
Hoắc Cao Lãng một tay bỏ vào túi quần khẽ nhún vai một cái: “ tôi lừa gạt các người cái gì”.
Trương Hữu Đông khẽ nhếch mép: “ chỉ cần anh gọi cô ấy một tiếng vợ thì tôi sẽ tin hay sao”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cái nhếch mép của Trương Hữu Đông thì chướng mắt, nhưng anh không quan tâm chỉ cười nhạt nói: “ tin hay không là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi”.
- “ anh”.
Trương Hữu Đông vừa định nói gì đó, Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên tiến về trước, cắt ngang lời anh, cô không nhìn Trương Hữu Đông, ánh mắt dừng lại trên mặt Hoắc Cao Lãng: “ anh tìm em có việc gì”.
- “ anh không để ý một chút, em liền chạy đi.
Anh không trói em lại em không sợ đúng không?”.
Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi: “ em không phải trẻ con”.
Cô nắm tay Hoắc Cao Lãng nhìn về phía Trương Hữu Đông, cười nói: “ Anh Đông, anh ấy tên là Hoắc Cao Lãng, là bạn trai của em”.
- “ là chồng của em”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa dứt lời Hoắc Cao Lãng đã nhanh chóng sửa lưng cô.
Lạc Hiểu Nhiên trợn mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, ánh mắt như muốn nói anh có cần trắng trợn như vậy không.
Cô ngại ngùng nhìn Trương Hữu Đông rồi nói: “ Đây là anh Đông là bạn lúc nhỏ của em, em cũng xem anh ấy là anh trai của mình”.
Lời này là cô nói với Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng gật gật đầu: “ là anh trai sao, em đã nói chuyện xong chưa quay về được chưa.” Hoắc Cao Lãng cao ngạo nói, không có ý định gì chào hỏi Trương Hữu Đông, anh nhìn ra được Trương Hữu Đông có ý với Lạc Hiểu Nhiên, anh là đàn ông nhìn vào ánh mắt của người đàn ông có ý với người đàn bà của mình, anh làm sao không phát hiện ra.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thái độ của Hoắc Cao Lãng cô nhẹ huýt vào eo anh: “ anh không chào hỏi người khác một tiếng”.
Hoắc Cao Lãng hơi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt rồi mới qua loa nói: “ chào anh”.
Sau đó liền nói: “ đã được chưa, bà ngoại đang đợi em quay về ăn cơm đấy”.
Lúc nào Lạc Hiểu Nhiên mới sực nhớ đã xế chiều rồi cô vội nói với Trương Hữu Đông: “ anh Đông em quay về trước nhé.
Chúc anh may mắn, khi nào anh kết hôn thì nhớ gửi thiệp mừng cho em đấy nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên làm như không biết ý tứ của Trương Hữu Đông cô cười tươi nói.
Trương Hữu Đông nhìn thái độ vô tâm vô phế của cô, trong lòng cũng dâng lên muộn phiền nhưng vẫn cười nói: “ ừm, khi nào em kết hôn cũng nhớ gửi thiệp mừng cho anh.
Anh nhất