Hồi hộp một lúc cô mới ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt Hoắc Cao Lãng đang nhìn cô một cách khó hiểu: “ làm bà Hoắc hồi hộp như vậy sao”.
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Lạc Hiểu Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, giọng điệu giả vờ như đang dạy bảo: “ anh đừng có hở chút là trêu chọc em được không?”.
- “ ok, không trêu chọc thì không trêu chọc.
Vậy bây giờ có thể nói cho anh biết, tại sao em lại đỏ ửng như vậy, em đừng nói là nóng, trời đang đầu thu”.
Hoắc Cao Lãng cười cười nắm tay cô đi vào cục dân chính.
Lạc Hiểu Nhiên quyết định im lặng không trả lời anh.
Trong cục dân chính giờ này đã hết giờ làm việc chỉ có hai người ở lại là do Hoắc Cao Lãng chủ ý sắp xếp, một người giúp làm giấy tờ, còn một người là người làm chứng.
Khi Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên đến giấy tờ đã được làm xong hai người chỉ cần đi chụp hình và ký vào một số giấy tờ.
Giấy tờ vừa đưa đến Hoắc Cao Lãng đã nhanh chóng ký xong, còn Lạc Hiểu Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén trái tim đang đập rộn rã, nắm tay thật chặt, nhìn Hoắc Cao Lãng.
Trong không khí, phơn phớt mùi hương thuộc về anh, mùi hổ phách thơm mát của khí chất đàn ông, tuy thoang thoảng nhưng ngửi rất dễ chịu.
Đối lập với sự căng thẳng của cô, Hoắc Cao Lãng thản nhiên ôm eo cô, nhẹ hỏi: “ em sao vậy”.
- “ em… em hồi hộp”.
Cô ấp úng lắp bắp mãi mới được một câu trọn vẹn.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cô, anh không ngại ở trước mặt người khác thể hiện tình cảm của anh dành cho cô: “ anh ở đây, anh cầm tay em ký nhé”.
Nói xong liền cầm lấy bàn đang cầm bút của cô, nắn nót từng chữ ký cùng cô.
Cuối cùng cũng ký xong, hai người chỉ chờ tầm mười phút hai người vừa rồi trên tay cầm hai cuốn sổ màu đỏ đưa cho Lạc Hiểu Nhiên và Hoắc Cao Lãng miệng cười nói: “ Ông Hoắc, bà Hoắc chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.
Lạc Hiểu Nhiên nhận lấy nhẹ cười.
Còn Hoắc Cao Lãng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “ tôi không muốn chuyện này để lọt ra ngoài.”
Hai người liền cúi người nói: “ chúng tôi biết rồi Hoắc tổng”.
Nghe được câu trả lời vừa ý liền nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi ra khỏi cục dân chính.
Vừa ra khỏi cục dân chính, một làn gió nhè nhẹ thổi tới, làm cho Lạc Hiểu Nhiên giật mình, cô nhìn sang Hoắc Cao Lãng hỏi: “ có phải vừa rồi em nằm mơ không”.
Hoắc Cao Lãng cưng chiều véo má cô: “ em không nằm mơ đâu bà Hoắc.”.
Gió càng lúc càng mạnh, Hoắc Cao Lãng vừa trả lời vừa nắm tay cô đi về xe, anh mở cửa xe giúp cô ngồi lên, anh cũng nhanh chóng bước lên xe, ngồi tựa vào ghế, trầm giọng ra lệnh tài xế, "Chạy đi”.
Khi xe khởi động, Lạc Hiểu Nhiên vô thức quay đầu nhìn cục dân chính thêm một lần nữa, rồi quay lại thì lúc này Hoắc Cao Lãng cũng đang nghe điện thoại, đại khái là nói chuyện công việc, cô cũng nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, chụp cuốn sổ màu đỏ trên tay sau đó liền nhanh chóng vào wechat gửi vào một group, vừa gừi đi liền nhận phản hồi.
Lưu Mẫn: “ nhanh vậy sao, vừa rồi không nghe em nói”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa định trả lời thì phản hồi một lần nữa lại đến lần này là Lưu Hiểu.
Lưu Hiểu: đầu tiên icon ngạc nhiên tiếp sau đó liền mắng: “ Lạc Hiểu Nhiên, cái tình huống máu chó gì đây, cậu giấu bà đây kết hôn rồi sao”.
Lưu Hiểu: “ chị biết cậu ấy kết hôn cũng không nói với em.
Hừ, em giận hai người”.
Lạc Hiểu Nhiên: “ chị, em cũng không biết anh ấy gấp như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên: “ Hiểu Hiểu, mình định nói với cậu, nhưng mà chưa kịp.”
Lưu Hiểu: “ hừ, bây giờ còn giải thích gì chứ, gạo đã nấu thành cơm rồi”.
Lưu Hiểu: “ dù sao cũng chúc mừng cậu đã ôm được cái đùi to nhất thành phố D này rồi.
Ngày trước còn nói mấy cô gái kia mê Hoắc Cao Lãng là có vấn đề bây giờ nhìn xem cậu hay mấy cô gái kia có vấn đề”.
Mặc dù vui vẻ chúc