Rèm cửa trong phòng mở một nửa, ánh sáng chiếu vào từ phía sau, người đàn ông ở trần, đường cong dáng người rất nam tính và sắc nét.
Ở bên trên anh không ngừng luân động, phía dưới Lạc Hiểu Nhiên cũng nức nở cầu xin.
- “ anh… a”…
Tiếng “anh” vừa thốt ra từ miệng cô, anh liền bắt nạt đến mức hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, vội vàng nói: "Không…ông xã… anh chậm lại…”
Hoắc Cao Lãng đã không định buông tha cho cô, mặc cho cô giải thích ra sao, kêu khóc nũng nịu ra sao cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào.
Đúng như câu anh nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm nay anh nhất định không bỏ qua cho Lạc Hiểu Nhiên dễ dàng.
Lạc Hiểu Nhiên còn đang nức nở dưới thân thì anh bất ngờ xoay người một cái anh nằm dưới Lạc Hiểu Nhiên đã ngồi trên người anh.
- “ A… ông xã…”.
Hoắc Cao Lãng nhìn gương mặt của cô lúc này càng say đắm nói: “ bà xã, ngoan, vận động đi”.
Lạc Hiểu Nhiên giật nảy mình với ý tưởng của anh: “ ông xã… em không biết”.
Cái giật nảy mình của cô làm cho suýt chút nữa đã phải, anh hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại cố tập trung vài phút sau anh mới mở mắt, tiếp tục dụ dỗ cô: “ làm theo lời anh nói nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ em không biết mà”.
- “ em không làm.” Anh hỏi cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng gật đầu.
- “ vậy em đừng hối hận”.
Dứt lời anh liền nâng m ông cô lên, bên dưới anh lập tức luân động.
Lạc Hiểu Nhiên ở phía trên trông chênh cô chỉ biết gồng mình chịu đựng: “ a… ông xã….em chịu không nổi”.
- “ bà xã, có thoải mái không.”
- “ ưm…a… anh nhẹ…lại”.
Nghe cô ở bên trên nức nở cầu xin, anh cũng nhanh chóng kết thúc.
Hoắc Cao Lãng vừa ngừng luân động Lạc Hiểu Nhiên ở bên trên cũng ưỡn người thở ra một hơi.
Khuôn ngực cô cũng gấp gáp phập phồng.
Lúc Hoắc Cao Lãng tỉnh giấc, Lạc Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Cả đêm liều mình triền miên, bây giờ cô vừa mệt vừa yếu, nhìn cô ngủ say bên cạnh cũng không nở lòng đánh thức.
Đêm qua nhìn thấy cô nức nở anh cũng đau lòng nhưng mà anh không buông tha được, đêm qua là đêm tân hôn thêm vào đó là những ngày bị cô bỏ đói, bây giờ muốn anh nhịn thì là không thể.
Anh kéo cô sát vào lòng, anh ôm cô khẽ hôn trên đỉnh đầu cô.
Anh liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, khoé môi anh bất giác cong lên.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng người nào đó bị ôm quá chặt cô trở mình từ từ hé mắt ra, miệng lẩm bẩm: “ mấy giờ rồi anh.”
Hoắc Cao Lãng càng ôm cô, anh nhìn ra ngoài rèm cửa, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, lười biếng lại quá mức gợi cảm: “ còn sớm, em ngủ tiếp đi”.
Bàn tay anh áp lên lưng cô, khẽ vỗ về: “ có đói không.”
Lạc Hiểu Nhiên muốn nói tối qua mình tiêu hao sức lực nhiều như thế, bây giờ quả thật là đói đến tỉnh ngủ.
Nhưng được anh ôm thế này, cô bằng lòng chịu đói cũng không muốn rời khỏi giường.
“Không, em còn muốn ngủ.” Cô vùi đầu vào ngực anh, nói lí nhí như nũng nịu.
Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu, tay vuốt v e sau gáy cô: “Vậy em ngủ tiếp đi.”
Lúc Giang Kiêu gọi đến, Hoắc Cao Lãng đã tắm xong, đang ngồi ăn sáng.
Người giúp việc cung kính mang thìa đũa lên cho anh, Hoắc Cao Lãng một tay cầm điện thoại, một tay cầm thìa khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, ánh mặt trời sớm mai ấm áp chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai của anh, tạo cho người nhìn vào cảm giác bí hiểm khó đoán.
- “ Hoắc Cao Lãng, mấy dự án ở thành phố D có chút vấn đề”.
Giọng nói của Giang Kiêu có chút bực tức: “ ông lão nhà cậu lần này thẳng tay giúp Kiều gia, đến tôi trở tay cũng không kịp”.
Ngón tay thon dài của Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng gõ lên miệng cốc cà phê, anh hừ lạnh, “Ông ấy sợ đắc tôi với Kiều gia chứ không sợ đắc tội với tôi sao?
- “ Hoắc Cao Lãng, tiếp theo cậu muốn như thế nào”.
- “ cứ để đó đi, hôm nay tôi quay về nhà họ Hoắc, không cần quan tâm mấy việc này”.
Hoắc Cao Lãng nhếch mày, ánh mắt vẫn không rời chiếc nhẫn trên tay, không hề tập trung vào nội dung cuộc gọi.
- “ Hoắc Cao Lãng, cậu bình tĩnh như vậy sao.”
- “ Tôi tự có tính