Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ bật một cái đèn tường, Lạc Hiểu Nhiên đang nghiêng người nằm ở trên giường, cô thở đều đều chắc là ngủ say rồi.
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng lại gần rồi nằm xuống ở bên cạnh cô.
Vì vừa tắm xong nên trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm rất dễ chịu.
Mùi hương này cứ chui vào trong mũi của cô, cô vừa mới ngủ nhưng cơ thể lại bị anh chạm vào nên cô liền tỉnh lại.
- “ anh xong việc rồi hả”.
Giọng nói có chút mơ hồ.
Cô quay người lạ tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nhắm hờ mắt tùy tiện nói một câu.
- “ bà xã, công việc anh xong rồi, còn một việc chúng ta chưa làm xong”.
Anh hôn lên bàn tay đeo nhẫn của cô,chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “ chúng ta sinh con nhé”.
“ ừm”.
Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ ừm một tiếng, một chút như đã hiểu rõ thì mở mắt tỉnh táo: “ hả, nhanh vậy sao”.
- “ sao lại là nhanh”.
- “ em còn đang đi học mà, sắp tới còn phải đi thực tập, em thấy chưa phải thời gian thích hợp”.
- “ mang thai em vẫn có thể đi học, cùng lắm anh sắp xếp cho em.”.
- “ em không muốn”.
Lạc Hiểu Nhiên nép vào lòng anh nhẹ giọng gần như là thủ thỉ: “ ông xã, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh có thể chờ em một thời gian nữa không.
Em không muốn mình làm gánh nặng cho anh, cũng không phải em không thể tốt nghiệp tại sao phải để anh sắp xếp làm gì”.
Hoắc Cao Lãng thở dài một hơi cuối cùng vẫn đồng ý: “ ừm”.
Anh liền không nói gì nữa.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh lo được lo mất ngẩng đầu lên nhìn: “ anh buồn sao”.
- “ anh không buồn, đã trễ rồi ngủ đi”.
Nói rồi ôm đầu cô ấn vào ngực mình.
Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.” Bởi vì cô rất buồn ngủ nên đầu óc cô rất chậm chạp, không biết bây giờ cô có biết Hoắc Cao Lãng đang có tâm sự không.
Khi sống cùng một người, nếu anh ta khiến bạn mỗi ngày đều phấn chấn lúc thức dậy, an tâm chìm vào giấc ngủ khi về đêm, làm bất kì việc gì cũng tràn đầy động lực, dạt dào kì vào tương lại, vậy thì bạn đã không yêu sai người.
Tình cảm phù hợp nhất sẽ không bao giờ dùng danh nghĩa người yêu để giày vò lẫn nhau, mà là sự đồng hành, trở thành ánh mặt trời của đối phương ( sưu tầm: 999 lá thư gửi cho chính mình)
Lạc Hiểu Nhiên của bây giờ chính là đã yêu đúng người, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra đều cảm thấy vui vẻ, nhắm mắt lại an lòng mà ngủ.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi.
Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô sau đó cũng nhắm mắt lại.
Để cô mang thai thực ra cũng chưa chắc là việc không tốt.
Bây giờ tình hình ở Hoắc thị và anh rất phức tạp, tuy anh đã bảo đảm với cô nhiều như vậy nhưng có rất nhiều việc anh biết không hề đơn giản như vậy.
Để cô một mình ở bên ngoài, thêm vào đó còn đến Hoắc thị thực tập, sẽ làm anh bị phân tâm.
Hiện giờ anh cũng không nỡ để cô mang thai, cô còn quá nhỏ, cô còn nhiều thời gian để hưởng thụ, nhưng chỉ có lý do cô mang thai mới có thể để cô một lòng một dạ ở nhà, nếu có thể anh sẽ đưa cô sang nước ngoài dưỡng thai.
Hoắc Cao Lãng lại một lần nữa dịu dàng hôn lên trán cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên thức rất sớm, khi cô chuẩn bị xong xuôi, thì Hoắc Cao Lãng mới tỉnh dậy, nhìn cô đang đứng trước bàn trang điểm trên người là bộ quần áo công sở, áo sơ mi màu trắng chân váy màu đen dài đến đầu gối, tóc được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, cả bộ đồ vừa vặn ôm trọn đường cong cơ thể cô.
Hoắc Cao Lãng cau mày hỏi: “ em đi đâu vậy.”
- “ Hoắc tổng à, hôm nay là ngày đầu tiên em đi thực tập, phải đến sớm trình diện.” Lạc Hiểu Nhiên vừa nhìn gương thoa son vừa trả lời
Hoắc Cao Lãng đưa tay day trán: “ trình diện với ai”.
- “ tức