Xe của Hoắc Cao Lãng đã dựng ở trước nhà trọ của Lạc Hiểu Nhiên rất lâu, anh chờ cô gọi cho anh, nhưng cô gái nhỏ này thách thức sự kiên nhẫn của anh.
Tròng mắt đen của anh từ từ híp lại thành một đường ngang, cảm giác nguy hiểm như quỷ ma biến hóa, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào căn nhà của cô.
Điện thoại bật loa ngoài, anh đã gọi rất nhiều cuộc nhưng cô không bắt máy anh biết là cô cố tình.
Sau khi gửi tin nhắn đi đã hơn năm phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của cô, gương mặt anh tuấn của anh trở nên lạnh lẽo, gọi thêm một cuộc điện thoại lần này thì cuối cùng bên kia cũng đã nghe máy.
Lạc Hiểu Nhiên nhận điện thoại khó khăn lên tiếng: “ alo”.
- “ em muốn tự mình đi ra hay là phải chờ tôi”.
Giọng nam từ tính trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng vang lên.
Anh không nói thêm gì nữa, liền ngắt điện thoại, bước xuống xe đứng dựa người vào xe, đút hai tay vào túi quần, nhìn chăm chú vào đó, lần này thì cuối cùng cũng thấy đước bóng dáng cô bước ra.
Lạc Hiểu Nhiên không nhìn anh, im lặng trực tiếp đi vòng qua anh mở cửa xe bước lên.
Hoắc Cao Lãng hình như tâm trạng cũng không được tốt, trực tiếp bước lên xe, lạnh giọng: “ chạy xe”.
Cô vẫn cứ yên lặng dựa đầu ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài đường.
Ước chừng được khoảng mười phút sau, rốt cuộc không khí yên lặng trên xe cũng được phá vỡ.
- “ em là cố tình chọc giận tôi” anh đưa tay qua ôm lấy eo cô kéo cô ngồi gần vào mình.
Lạc Hiểu Nhiên im lặng nhìn anh một giây, rồi lại không thể phủ nhận anh thật tuấn tú.
- “ hửm, sao không trả lời”.
Hoắc Cao Lãng sờ nhẹ lên môi cô, giọng nam trầm khàn lại vang lên lần nữa.
Cô vẫn yên lặng ngồi đó, lặng lẳng ngồi bên cạnh anh.
Ước chừng hơn mười phút sau cô mới nhẹ nhàng lên tiếng: “ để đạt được mục đích anh đều không từ thủ đoạn như vậy sao”.
Trên gương mặt điển trai của Hoắc Cao Lãng không có chút biểu tình tức giận, anh cong khóe miệng: “ tôi là người kinh doanh, muốn thành công thì không thể không thủ đoạn”.
Lạc Hiểu Nhiên thu lại ánh mắt từ trên gương mặt anh, lạnh lùng nói: “ hèn hạ”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu, thái độ cao ngạo nâng cằm cô lên ép buộc cô nhìn mình, thái độ của anh cao ngạo trước sau như một: “ em không nhớ lời tôi nói, phụ nữ của tôi mắng ai cũng có thể,nhưng em phải nhớ rõ không thể mắng tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên không còn lòng dạ nào mà nghe anh, hay anh áp đặt điều gì: “ tại sao tôi không được mắng anh”.
Hoắc Cao Lãng ngắm nhìn cô, tựa như không ngờ rằng Lạc Hiểu Nhiên sẽ nói lên như thế.
Xem ra, thực chất bên trong cô gái nhỏ này còn ẩn giấu một phần quật cường.
- “ bởi vì em là người phụ nữ của tôi”.
Hoắc Cao Lãng không hề do dự.
Tay của Hoắc Cao Lãng tự nhiên xoa eo cô, khàn giọng bên tai cô: “ nếu em nói không phải, thì ngay lúc này tôi sẽ cho em biết có phải hay không”.
Lạc Hiểu Nhiên giãy ra vì không quen đụng chạm với anh, thế nhưng tay anh ta đã lập tức ôm lấy eo cô.
- “ em nên tập quen dần với những chuyện này đi, bởi vì tối nay chúng ta cần phải làm chuyện nên làm”.
Thái độ mờ ám này của Hoắc Cao Lãng làm Lạc Hiểu Nhiên nhớ lại đêm hôm đó…
Sự đau đớn không chịu nổi của đêm hôm đó, khiến cho cô vẫn không thể nào nảy sinh thiện cảm với Hoắc Cao Lãng, cô gạt tay anh đang ôm thắt lưng cô ra theo bản năng, bối rối nói: “ anh có thể buông tha cho tôi không.”
- “ không”.
Hoắc Cao Lãng không cần suy nghĩ: “ em ngoan một chút, thì buổi tối sẽ nhẹ nhàng với em”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không có cầu xin nữa, cúi đầu ngồi yên đó, không ai biết lúc này đôi mắt của cô đã ửng đỏ vì uất ức.
Lạc Hiểu Nhiên không nói thêm gì nữa cho đến khi chiếc dừng lại trong khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự, tài xế