Bên ngoài vọng tiếng máy xe đã đi xa, Hoắc Cao Lãng quay trở lại phòng ngủ, đi thẳng lại phía giường đứng nhìn cô một chút.
- “ cô ấy đã hạ sốt chưa”.
Anh hỏi.
Người chăm sóc cô là bà quản gia và một người hầu, nghe anh hỏi bà quản gia lập tức trả lời gương mặt cũng có chút lo lắng cho Lạc Hiểu Nhiên: “ cô ấy đã hạ sốt rồi thưa ông chủ, nhưng mà…” bà ngập ngừng khó nói.
Nghe bà ngập ngừng không nói anh không vui lên tiếng: “ nói”.
Bà quản gia hít sâu một hơi: “ cô ấy lúc nãy nằm mơ, cô ấy cứ nói mơ gần mẹ ơi đừng bỏ con, sau đó cô ấy có khóc, nhưng được một lúc thì yên tĩnh trở lại”.
Ánh mắt của Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái nhỏ trên giường không hề dao động, nhưng hai đầu chân mày bất giác nhăn chặt lại, hồi lâu sau anh quay người đi ra khỏi phòng chỉ để lại câu nói.
- “ bà chăm sóc cho cô ấy, có chuyện gì thì liền báo với tôi”.
Hoắc Cao Lãng đi vào phòng sách bắt đầu cuộc họp, đến khi anh kết thúc công việc, quay về phòng đã là buổi tối, lúc này Lạc Hiểu Nhiên đã tỉnh và đang ngồi trên giường chuẩn bị ăn cháo.
Bà quản gia bưng cháo lên, cô đưa tay nhận lấy nhưng không được.
- “ Tiểu thư cô còn đang bệnh, để tôi đút cho cô”.
Bà quản gia ân cần nói.
Lạc Hiểu Nhiên vốn dĩ không phải thiên kim tiểu thư, được bà chăm sóc tận tình như vậy cô thấy không quen, cô ngượng ngùng từ chối lòng tốt của bà: “ con không sao đâu, để con tự mình ăn là được rồi”.
- “ có chuyện gì” Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng bất ngờ xuất hiện làm Lạc Hiểu Nhiên và bà quản gia giật mình.
Bà quản gia cung kính trả lời: “ ông chủ, cô ấy muốn tự ăn một mình”.
Hoắc Cao Lãng nhướng mày nhìn cô, không vui lên tiếng: “ còn sức để chống đối”.
Không đợi cô trả lời anh quay sang nói với bà quản gia: “ bà để xuống đó rồi lui xuống đi”.
Bà quản gia đi ra, không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhìn thấy từng bước đi về phía mình Lạc Hiểu Nhiên nằm xuống giường quay mặt đi chỗ khác, không phải là cô giận dỗi, mà chuyện buổi sáng xảy ra cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Hoắc Cao Lãng bưng chén cháo ngồi xuống giường nhìn Lạc Hiểu Nhiên nằm đưa lưng về phía anh, trên mặt anh hiện rõ sự không vui, anh biết là cô né tránh anh, anh lạnh lùng lên tiếng: “ ngồi dậy ăn cháo”.
Qua vài phút không thấy Lạc Hiểu Nhiên có ý định ngồi dậy, lúc này anh thật sự không vui: “ em muốn tự mình ngồi dậy hay là đợi tôi cưỡng ép em”.
Người vốn dĩ ngoan cố như Lạc Hiểu Nhiên nghe giọng nói anh lúc này cũng không dám có ý định chống đối nữa, từ từ ngồi dậy, đưa tay muốn lấy chén cháo tù tay anh, nhưng Hoắc Cao Lãng không đưa, anh chỉ cầm lấy cây muỗng mút cháo sau đó đưa lên môi thổi, liền đưa muỗng cháo đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên ý bảo cô ăn.
Cô nhìn anh giật mình, sau đó tiếp tục đưa tay ra muốn lấy chén cháo: “ anh để tôi tự anh được rồi”.
Anh không trả lời cô, chỉ cầm muỗng cháo đưa tới trước mặt cô: “ ăn đi, đừng quậy nữa”.
Cô nhìn anh trong chốc lát, sau đó há miệng ăn muỗng cháo trước ánh mắt của anh.
Nhìn cô ăn, anh hài lòng gật đầu: “ buổi sáng chỉ tắm có một chút lại sốt thành bộ dạng ngu ngốc này, chén cháo này muốn tự ăn e là tôi phải tìm bác sĩ trị bỏng cho em”.
Anh nói xong, liền đút cho cô thêm một thìa nữa.
Lạc Hiểu Nhiên ăn thêm vài muỗng nữa như đã có chút sức khoẻ, liền nực cười trả lời anh: “ anh nói nghe hay thật, tôi bị như vậy nguyên do là gì anh tự hiểu rõ mà đúng không”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô trả lời như vậy, biết cô đã khoẻ hơn một chút khẽ cong môi, lại đút thêm cho cô một muỗng chặn miệng cô lại: “ buổi sáng chỉ mới có một chút như vậy mà em đã bệnh, sức khoẻ của em quá kém, sau này cần phải tập thể dục nhiều hơn.
Về sau mỗi buổi sáng tôi sẽ dành một chút thời gian để “ vận động” với em cho có sức khoẻ”.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nhìn anh, cô hiểu chữ “ vận động” của anh nghĩa là như thế nào.
Cô há miệng ú ớ muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hoắc Cao Lãng nhìn chằm chằm vào mình nên đành im bật.
- “ ăn đi, ăn nhiều cho có sức khoẻ để vận động”.
- “ ai thèm vận động….
um”.
Bụng dạ người này quáđen tối, anh không muốn cô nói chuyện nên mới đút vào miệng cô nhiều như vậy.
Cô vừa định mở miệng ra thì anh lại đút thêm một muỗng.
Rốt cuộc có ai chăm người bệnh mà lại đút cho ăn như bị thể dồn ép thế này không.
Ăn xong,