Hoắc Cao Lãng nhìn chăm chú vào Lạc Hiểu Nhiên anh hy vọng có thể nhìn ra được một chút gì đó trên mặt cô lúc này.
Sau vài giây trầm lặng rốt cuộc anh cũng đã đi đến trước mặt cô, đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô, nói bằng giọng từ tốn nhẹ nhàng: “ tại sao”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm u ám của anh bằng ánh mắt mang theo chút đề phòng: “ chúng ta ban đầu đến với nhau vì điều gì thì nên duy trì nó như thế đó.
Đừng nên để nó đi lệch hướng ban đầu”.
Đôi môi mỏng của Hoắc Cao Lãng mím chặt, cũng không nói lời nào.
Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, lời nói dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo quen thuộc: “ em sợ điều gì”.
- “ không sợ điều gì cả”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô hồi lâu, điềm nhiên nói: “ tuỳ em”.
Anh lấy áo vest mặc vào cài cúc áo ngay ngắn liền quay đi khỏi.
Nhìn Hoắc Cao Lãng bỏ đi như vậy trong lòng Lạc Hiểu Nhiên có chút nhói nhói, nhưng biết làm sao bây giờ, cô chính là người hiểu rõ nhất bản thân mình, cô đã cảm nhận được lòng mình.
Cô là người trong cuộc cô hiểu được cô và anh mãi mãi là hai đường thẳng song song, cho nên cô chỉ mong tất cả đều chỉ dừng lại ở bản hợp đồng kia.
Tới giờ tự khắc mọi thứ sẽ quay về vị trí ban đầu và không ai phải buồn đau.
Lạc Hiểu Nhiên thở một hơi điều chỉnh tâm trạng liền đi đến trường.
Hoắc Cao Lãng làm đúng như lời Lạc Hiểu Nhiên nói, kể từ ngày hôm đó anh không đối xử tốt với cô nữa.
Giống như đêm nay vừa về tới nhà liền đòi hỏi cô.
Anh bước vào phòng gương mặt lạnh lùng, đi thẳng về phía sofa nơi Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi.
Nhìn thấy anh đằng đằng sát khí đi tới, Lạc Hiểu Nhiên khẽ nuốt nước bọt bậy dậy khỏi ghế, cô lắp bắp hỏi: “ anh làm sao vậy”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời cô mà trực tiếp nắm tay cô trở người cô lại để cô nằm sắp xuống sofa.
Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc của mình, sau đó nhanh chóng vén lớp váy ngủ đang phủ lên mông của cô lên, anh trực tiếp vào ở phía sau, không màn dạo đầu hay một chút kích thích nơi nữ tính của Lạc Hiểu Nhiên còn khô ráp, anh đẩy người tới làm cô đau đến nhăn mày, cô đưa tay đẩy anh ra.
- “ Á, Hoắc Cao Lãng anh làm gì vậy, đau quá, anh ra ngoài”.
- “ làm chuyện tôi muốn làm”.
Anh trả lời xong liền dùng sức đẩy người tới.
Lạc Hiểu Nhiên đau đến mức thở không ra hơi: “á….ra ngoài, em đau quá”.
Hoắc Cao Nắm bực tức nắm lấy bàn tay không yên phận đang đẩy anh ra, độc đoán nói: “ tôi mua em về rồi, tôi làm gì cần tới sự cho phép của em sao”.
Lạc Hiểu Nhiên cố gắng vùng vẫy thật mạnh: “ không được, không nên ở đây”.
Cô sợ hãi cảm giác bị anh chiếm đoạt như thế này.
Anh cởi bỏ chiếc váy ngủ, trên người cô chỉ còn lại chiếc áo lót, ngữ điệu ngang ngược và bá đạo: “ tôi muốn em ở đây”.
Cô kinh ngạc, bởi vì chưa từng nhìn thấy anh mất tỉnh táo như thế.
"Anh điên rồi!"
Anh cười lạnh không trả lời cô, anh lập tức chiếm lấy cô không chút thương tiếc, không chút tình cảm nào.
- “ Ưm….
Đau… anh ra ngoài”.
Môi của cô bị anh chiếm đoạt đau đớn, tất cả lời lẽ muốn nói đều bị anh nuốt lấy.
"Câm miệng!"
Đầu lưỡi trơn trượt cường ngạnh cậy mở hàm răng khép chặt của cô ra,đưa chiếc lưỡi mềm mại vào quấn quít trong miệng cô.
Anh chọn lựa phương pháp nguyên thủy nhất để che miệng cô lại, để cho cô không thể mở miệng nói ra bất kỳ lời nào nữa.
Ba ngày sau, tại biệt thự
Ngoài sân vườn, Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi trên ghế, cô vẫn nhớ cái đêm hôm đó cô và anh ở trên sofa kia….
Cũng chẳng qua bao lâu anh đã ra khỏi người cô, lạnh lùng quay người đi vào phòng vệ sinh, mặc cô nằm đó, anh từ nhà vệ sinh đi ra lạnh lùng quay người dứt khoác rời đi, không nhìn cô lấy một cái.
Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh…
Kể từ đêm hôm đó đã ba ngày anh không có quay về biệt thự.
Sinh hoạt của cô vẫn diễn ra như bình thường chỉ khác ở chỗ cô