Hoắc Cao Lãng đâm chiêu đưa mắt nhìn cô: “ lại đây”.
- “ Tôi không muốn”.
Cô vẫn ngoan cố đứng ở đó.
- “ Tôi nói là em tới đây”.
Lúc này, cả người thật sự đã toát đầy mồ hôi cô làm như không nghe, quay người đi ra khỏi phòng, nhưng giây phút tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực xốc mạnh vác lên vai đi thẳng đến sofa mà quăng mạnh cô xuống.
- “ Tôi nói em không nghe thấy à”.
Lúc này đây gương mặt của anh rất khó coi, cả người toát ra hơi lạnh, đôi sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Đây là đầu tiên có người dám xem nhẹ lời nói của anh, đây là đầu tiên có người cự tuyệt anh, tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn anh để mắt tới riêng cô thì ngược lại.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, có một lực gì đó khiến cô rất sợ nhưng vẫn không sợ bằng chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, lo lắng: “ tôi không muốn, tại sao trò chơi của các anh lại lôi tôi vào làm gì”.
Lời cô vừa dứt thì bỗng anh hôn rất mạnh bạo, cô không biết cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy rất đau anh hôn mạnh bạo trên đôi môi cô, anh hôn mạnh đến mức chảy máu cô cảm nhận được vị tanh của máu trong khoang miệng của mình.
Cô đau không chịu nỗi nữa cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra nhưng chỉ là vô dụng.
Hôn thêm một lúc nữa anh mới buông ra nhìn thẳng vào mặt cô và anh nắm chặt cằm ép nhìn anh: “ làm nghề này em phải nên biết, ở đây em không có quyền lựa chọn muốn hay không muốn”.
Ánh mắt hung tợn của anh nhìn cô như loài sư tử đang nhìn con mồi của mình, làm việc ở đây cũng đã lâu nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này cô thật không biết phải làm thế nào.
Trong nháy mắt, tay chân của cô toàn bộ lạnh như băng.
Lạc Hiểu Nhiên sợ hôm nay tôi không thoát nổi.
Người đàn ông này quá đáng sợ, cô sợ anh sẽ làm chuyện đó trên người mình, sợ ánh mắt anh nhìn mình.
“ đưa mứt dâu đây”.
Anh đưa cánh tay thon dài của mình ra lấy hộp mứt dâu mà ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây.
Anh nhận hộp mứt dâu, anh dùng tay nắm cằm cô cầm chiếc thìa trong hủ mứt dâu, mút mứt dâu bôi lên ngực cô.
Lạc Hiểu Nhiên thừa lúc anh buông lỏng, nhanh chóng bò ra khỏi sofa, cô vừa đứng lên liền bị một lực ôm cô vứt mạnh lại sofa, anh rồi ngang người cô, tư thế của chúng tôi vốn rất mờ ám, dưới ánh đèn dịu dàng càng gợi trí tưởng tượng, anh nắm chặt cằm, nhìn chằm chằm vào cô miệng sắc lạnh nói: “ ngoan ngoãn một chút, nếu em không muốn tôi nặng tay”.
Lạc Hiểu Nhiên cau mày: “ tôi không muốn, buông tôi ra”.
Anh không trả lời, mà nhận lấy hủ mứt dâu được đưa tới một lần nữa, lần bôi mứt dâu lên những chỗ nhạy cảm của cô.
Mũi của cô rất cay, nước mắt lập tức trào ra.
Lạc Hiểu Nhiên đương nhiên biết giọt nước mắt của mình chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn cố chấp nói: “ buông tôi ra, tôi không muốn”.
Nét mặt anh vẫn chế nhạo cúi đầu dùng miệng ăn sạch mứt dâu trên ngực, cô lập tức nhắm mắt lại, cả quá trình anh ăn sạch mứt dâu ở những chỗ nhạy cảm trải qua như thế nào cô cũng không biết.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết ngay giây phút đó, trong cổ họng mình có một trận uất nghẹn.
Quá trình diễn ra không tới mười phút, nhưng đối với cô đó là sự sỉ nhục, sự hành hạ dài dằng dặc.
Sau đêm nay cô không biết bằng cách nào để quên đi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lạc Hiểu Nhiên vừa ôm ngực ngồi dậy, liền nghe anh nói: “ mùi vị cũng không tệ”.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự không thể chịu nỗi nữa, thẳng tay tát thẳng vào mặt anh một cái mạnh, sau đó ôm ngực chạy khỏi phòng.
Nước mắt trên mặt lúc này