Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi xuống nhà, bà quản gia nhìn thấy anh và cô tay trong tay như vậy thì mỉm cười, trong lòng bà vui mừng.
- “ ông chủ bữa sáng đã chuẩn bị xong”.
Anh gật đầu với bà liền dắt tay cô đi đến ghế ngồi xuống.
Cả bữa sáng anh cứ tận tình chăm sóc cô, nhìn anh trong bộ vest lịch lãm hoàn toàn không còn bộ dáng cầm thú mà đêm qua hành hạ cô, à không phải chỉ đêm qua mà sáng nay ở trong phòng vệ sinh anh cũng tranh thủ một chút thời gian mà ăn đậu hũ của cô, Lạc Hiểu Nhiên nhìn dĩa đồ ăn trước mặt đầu cô nổi đầy vạch đen: “ Cao Lãng, dừng lại đừng lấy thức ăn nữa, anh định nuôi heo à”.
- “ em không đói hả”.
Hoắc Cao Lãng chậm rãi hỏi cô.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật gật đầu, thật ra bị anh chơi đùa cả đêm cô mệt đến mức không còn muốn ăn gì nữa.
- “ vậy là đêm qua và buổi sáng hôm nay em vẫn chưa đủ mệt” Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt trả lời.
- “ hả” Lạc Hiểu Nhiên giật giật mí mắt, miệng ú ớ chưa kịp trả lời thì lại nghe anh nói.
- “ hay là hôm nay anh nghỉ làm một ngày để ở nhà hảo hảo chăm sóc em cho em đủ mệt”.
- “ không muốn”.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức từ chối, cô lắp bắp nói tiếp: “ không muốn, em thật sự mệt lắm rồi”.
- “ ừm”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gật đầu, trên mặt mang theo một chút ý cười: “ em không đói làm anh cứ tưởng em chưa đủ mệt”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy anh nhướng mắt nhìn đĩa thức ăn trước mặt cô, cô thức thời cầm đũa lên ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Cái gì chứ anh tưởng cả đêm qua và buổi sáng hôm nay cô chưa đủ mệt là muốn lấy cái mạng của cô chắc.
Người đàn ông này thật là nham hiểm.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô nghe lời thì hài lòng mỉm cười: “ ngay lúc đầu em ngoan như vậy thì anh đâu cần phải hảo hảo chăm sóc em”.
- “ anh ăn đi đừng nói nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên không thể nghe anh trêu chọc nữa lập tức nói.
Bà quản gia đứng trong bếp nhìn nhất cử nhất động của Lạc Hiểu Nhiên mà bà mỉm cười, đứa trẻ ngoan của bà đã yêu Hoắc Cao Lãng rồi.
Thật ra từ lúc xuống nhà đến giờ cô đã nhìn thấy ánh mắt khác lạ của bà quản gia, cô cũng có phần ngại ngùng.
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu thật thấp cố gắng ăn thật nhanh.
- “ hôm nay em có đến trường không”.
Hoắc Cao Lãng hỏi.
Đang im lặng bất ngờ giọng của Hoắc Cao Lãng vang lên làm cô bị sặc đồ ăn ho sặc sụa.
Hoắc Cao Lãng nghe cô ho liền nhíu mài nhanh chóng vỗ lưng cô.
- “ em làm sao vậy, em không thể cẩn thận một chút được à”.
Hoắc Cao Lãng nhỏ giọng trách móc.
Nghe tiếng trách móc của anh, một lúc sau cô mới ngẩng đầu nhìn anh, khó chịu phản bác.
- “ em bị như vậy không phải là do anh hay sao”.
Hoắc Cao Lãng khàn giọng hỏi: “ là tại anh à”.
Lạc Hiểu Nhiên chưa kịp trả lời thì bà quản gia từ trong nhà bếp đi ra lấy nước cho cô.
Giọng gấp gáp quan tâm: “ Hiểu Nhiên, con làm sao vậy, có bị làm sao không?”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu lễ phép nói: “ dạ con không sao, chỉ bị sặc thôi bác đừng lo lắng”.
- “ không sao là tốt rồi, con cẩn thận một chút”.
Dặn dò cô xong, bà quản gia liền đi xuống để lại không gian riêng cho hai người.
Nhìn bóng bà quản gia đi khuất Hoắc Cao Lãng mới lên tiếng hỏi lại cô lần nữa: “ hôm nay em có đến trường không?.”.
- “ không có, nhưng mà hôm nay em muốn đến bệnh viện một chuyến”.
- “ làm gì”.
Hoắc Cao Lãng nhăn mày hỏi: “ trong người em không khoẻ, anh gọi David đến khám không cần phải đến bệnh viện”.
- “ em chỉ đến thăm Lưu Hiểu, em không có bệnh gì cả”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng giải thích.
- “ ừm, anh đưa em đến đó”.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm nay Hoắc Cao Lãng đích thân lái xe, Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang anh, người đàn ông này ông trời quá ưu ái cho anh rồi, chỉ nhìn nữa bên mặt của anh đã rõ từng nét góc cạnh đẹp tựa điêu