Vừa đăng nhập thành công, cô đã hoàn toàn ngồi im bất động, trên màn hình tất cả đều là ảnh ghép của cô và Vu Ngạn, ở đâu mà bọn họ tìm ra được nhiều ảnh của cô như thế.
Lần này chết cô thật rồi, cô cảm nhận được bàn tay xoa eo mình càng lúc càng siết chặt.
Cô nhanh tay muốn bấm tắt màn hình, nhưng lại không nhanh bằng anh, chiếc điện thoại đã rơi vào tay anh.
Sau khi chiếc điện thoại rơi vào tay anh, toàn thân cô đã đông cứng cả rồi, đây không phải là tình huống xấu nhất mà tình huống xấu nhất còn đang ở phía sau.
Giờ phút này cô chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện cho cái mạng nhỏ này của cô.
Hoắc Cao Lãng vừa lướt điện thoại vừa cong môi cười, hỏi cô: “ em chụp ảnh nhiều thế cơ à, sao anh lại không có được một tấm nào vậy nhỉ”.
Lạc Hiểu Nhiên không tìm thấy giọng nói của mình.
- “ tấm này còn cười tươi thế cơ à.” Vừa nói anh vừa đưa điện thoại đến trước mặt cô: “ lúc cậu ta tỏ tình chắc em cũng vui như vậy nhỉ”.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: “ không có, ảnh này là Lưu Hiểu đã chụp từ rất lâu rồi, anh đừng có hiểu lầm em”.
Trong máy là bức ảnh cô đang cầm một cọng cỏ may mắn, cười rất tươi.
Cô còn nhớ khi ấy là Lưu Hiểu vừa cầm điện thoại chụp vừa chọc cười cô, cho nên cô mới cười tươi.
Lưu Hiểu thật sự đáng chết tám trăm lần, đêm này hại cô không được yên ổn.
- “ không cần phải cuống lên như vậy.”
- “ em cuống lúc nào chứ, em sợ anh hiểu sai thôi mà”.
Lạc Hiểu Nhiên rủ mắt thản nhiên nói.
Anh nhìn cô cười lên sau đó đọc tiêu đề của một bài đăng cho cô nghe: “ Hot boy của chúng ta công khai tỏ tình cùng một nữ sinh nhưng đã bị cô ấy từ chối vì lý do có bạn trai, thế bạn trai cô ấy như thế nào đã khiến cô ấy phải từ chối “ Điện Hạ” của chúng ta”.
Đọc xong anh bật cười lớn lên.
- “ nói anh nghe một chút, bạn trai của em như thế nào.”
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đã hoàn toàn đen đầu, cô không hiểu nổi bọn họ đang làm cái gì nữa, cô ấp úng nói: “ xem ra đêm nay không nói cho ra lẽ, chắc không cần nghĩ đến chuyện ngủ”.
Hoắc Cao Lãnh cười khẽ hôn lên má cô vừa ý nói: “hết buổi tối thì em đã hiểu ra vấn đề”.
Cô rủ mắt, không còn tức giận hay sợ hãi, thản nhiên nói: “ Hoắc Cao Lãng, em không có ý với bạn nam sinh đó.
Chuyện cậu ấy công khai tỏ tình em nghĩ không quan trọng cho nên em không nói lại với anh, huống chi khi ấy em đã từ chối cậu ấy.
Với lại, chuyện trên trang wed của trường em thật sự không biết, lúc nãy Lưu Hiểu nói em mới biết tồn tại sự việc như anh thấy.” Ngưng một lúc cô nói tiếp: “ suy cho cùng từ đầu đến cuối em là người vô tội mà”.
Anh hóa cười, giơ tay véo nhẹ cằm cô, cười lạnh: “ thật sao?.”.
Lạc Hiểu Nhiên giương mắt nhìn anh gật đầu: “ kết thúc được chưa”.
Anh lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên bật cười, buông cô ra, đáp: “Được”.
Tiếng nói của anh vừa dứt cô bật dậy khỏi đùi anh, cô lui về phía giường, ngập ngừng nói: “ em ngủ trước, anh mau đi tắm, đã trễ lắm rồi”.
Hoắc Cao Lãnh đưa tay ôm lấy tấm lưng nhỏ của cô, kéo cô về phía mình, bình tĩnh hỏi: “ còn muốn chạy đi đâu”.
Cô ngây thơ trả lời anh: “ em đi ngủ”.
Hoắc Cao Lãng bất đắc dĩ cười: “ ai cho em đi ngủ.”
Lạc Hiểu Nhiên nghi ngờ nhìn anh, cô chu môi định nói gì đó thì anh đã hôn lên đôi môi đỏ của cô đến khi trước mặt cô đều là hơi thở của anh, anh mới hài lòng buông cô ra, khàn giọng nói bên tai cô: “ anh chỉ nói kết thúc câu chuyện vừa rồi, nhưng không có nghĩa là em không có lỗi, mà có lỗi thì phải chịu phạt”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này nhíu chặt mày hỏi lại anh: “ em có lỗi gì, anh nhầm lẫn chỗ nào, hay là em nói anh không nghe rõ”.
Hoắc Cao Lãng thấy Lạc Hiểu Nhiên cẩn thận dò hỏi, tinh quái nói: “ anh không nghe nhầm, nhưng mà…” nói đến đây anh ngưng một chút dò xét nét mặt của cô rồi mới tiếp tục nói: “ em cho cậu ta cơ hội để công khai tỏ tình như thế cũng tính là em có lỗi rồi”.
- “ sao anh có thể nói như vậy, anh không nói lý lẽ, em không nhiều lời với anh nữa, mau buông em ra”.
Lạc Hiểu Nhiên không nhịn được nữa, người đàn ông đáng chết này nói chuyện