Chiếc xe chậm chậm chạy khỏi biệt thự, Hoắc Cao Lãng đứng đến khi không còn nhìn thấy bóng chiếc xe mới quay người đi vào trong, vừa bước đến phòng nhìn thấy ba người không mời mà đến này có chút không thuận mắt: “ còn chưa chịu đi về, đợi bị đuổi đúng không”.
David một tay bỏ túi quần một tay khẽ sờ mũi cười cười nói: “ người vừa rồi tôi nhìn thấy có phải là cậu không, trở mặt nhanh như vậy”.
- “ này, này, cô gái nhỏ làm tôi được sáng mắt ra rồi”.
Thẩm Ý Hiên vừa này này nói vừa đi đến đưa tay choàng lên vai Hoắc Cao Lãng: “ tính không sai thì hơn mười hai năm tôi biết cậu, đây là lần đầu tiên tôi mới thấy dáng vẻ này của cậu, đúng là khi yêu con người ta trở nên khác thật đấy”.
Hoắc Cao Lãng cũng không gấp gáp gì trả lời, hất tay đang trên vai mình ra, tiện tay nhét một tay vào túi quần: “ khi yêu rồi con người khác hay không, không phải cậu là người trải nghiệm rồi còn gì”.
Hoắc Cao Lãng bước lại ghế ngồi nhướng mắt nhìn David và Mạc Lâm: “ dáng vẻ cậu ta lúc đó ngu ngốc đến cỡ nào hai cậu cũng được chứng kiến mà đúng không”.
- “ Hoắc Cao Lãng, tôi không biết mình đã gây nghiệp gì mà lại có người bạn như cậu.” Thẩm Ý Hiên thu hồi lại nụ cười ấm ức nói.
Hoắc Cao Lãng nhún vai thản nhiên nói: “ như cô ấy nói, là do các cậu trêu chọc tôi”.
Nhắc tới Lạc Hiểu Nhiên trên mặt tràn đầy ý cười.
Mạc Lâm và David nhìn gương mặt nở nụ cười ôn nhu của Hoắc Cao Lãng thì không quen mắt.
Mạc Lâm lên tiếng nói: “ cô gái nhỏ đi rồi, cậu thu lại nét mặt này đi, chúng tôi không quen lắm”.
- “ tìm tôi có việc gì nói đi, đừng vòng vo nữa”.
Lông mày Hoắc Cao Lãng níu lại một chút.
- “ cậu muốn làm gì”.
Mạc Lâm vừa nói vừa đưa xấp giấy tờ đến trước mặt Hoắc Cao Lãng.
- “ các cậu cũng phải biết được rồi”.
Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt nói, đưa tay lấy xấp giấy tờ cẩn thận coi từng trang.
Môi mỏng khẽ mím chặt một lúc mới mấp máy: “ tốt lắm, cám ơn”.
David hơi nhăn mày nói: “ bao giờ thì tiến hành”.
- “ ngay hôm nay, tôi đến công ty, buổi tối gặp lại.” Hoắc Cao Lãng nhanh chóng trả lời liền đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị đến công ty.
Ba người đàn ông ngồi trên ghế nhìn bóng lưng Hoắc Cao Lãng, mỗi đều đang đuổi theo suy nghĩ của chính mình.
- “ nhà họ Hoắc sắp không còn yên ổn”.
Mạc Lâm nhàn nhạt lên tiếng.
- “ hai người các cậu có thể nói cho tôi biết cậu ta định làm gì”.
Thẩm Ý Hiên thắc mắc hỏi.
David đứng dậy: “ buổi tối tự hỏi cậu ta, tôi đi trước”.
Nói xong liền đi ra, anh đi một mạch đến xe, mở cửa ngồi lên thuần thục lái xe đi.
Cả ba rời khỏi không lâu, chiếc xe màu đen sang trọng cũng từ từ di chuyển ra khỏi biệt thự, Hoắc Cao Lãng ngồi ở ghế sau xe, vẻ mặt thoáng lên một nét trầm ngâm lạnh lùng, thỉnh thoảng lại lật coi tài liệu trong tay như suy nghĩ gì đó rồi lại đóng lại.
Không lâu sau, chiếc xe cũng đổ ở khuôn viên sang trọng của nhà họ Hoắc, anh đẩy cửa bước xuống, đi vào nhà, vừa đến phòng khách đã thấy bà cụ Hoắc, ba của anh còn có người phụ nữ đầu áp tay gối của ông ta mười mấy năm qua mà anh chưa một lần thừa nhận, còn thêm một người như âm hồn bất tán cứ xuất hiện trước mặt anh, không ai khác là Kiều Khả Mỹ.
Nghe tiếng động bước vào, cả bốn người đều không hẹn mà ngẩn đầu lên nhìn, thấy anh mỗi người một biểu cảm khác nhau, bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng cũng không khác biệt lắm nhìn thoáng qua anh, sau đó liền lạnh mặt, người đàn bà của của ba anh, vừa thấy anh liền biết thân biết phận đứng dậy cúi đầu đi ra khỏi đó, Hoắc Cao Lãng liếc mắt nhìn thoáng qua khẽ nhếch môi mười mấy năm qua người đàn bà đó luôn yên thân yên phận mà sống trong nhà họ Hoắc, anh cũng không muốn gây khó dễ cho bà ta.
Chỉ riêng Kiều Khả Mỹ khoé miệng nhoẻn lên một nụ cười tươi nhìn chăm chăm vào Hoắc Cao Lãng, cô ta không ngờ hôm nay lại gặp được anh.
Từ lần từ ý đến biệt thự đã bị anh doạ sợ không ít, luôn không dám xuất hiện trước mặt anh.
Hôm nay được chân chân thật thật gặp được anh làm cô ta vui đến nỗi không khép miệng lại được.
Hoắc Cao Lãng nhàm chán bỏ Kiều Khả Mỹ ngoài mắt trực tiếp đi đến ngồi đối diện bà cụ Hoắc.
Anh cũng không gấp gì mà nói vào vấn đề chính: “ bà nội con có chuyện cần nói”.
Bà cụ Hoắc hừ một tiếng: “ muốn gì