Sáng hôm sau….
Lạc Hiểu Nhiên tỉnh dậy rồi đi vào phòng tắm, cô mặc một bộ quần áo đơn giản của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này, bà ngoại đang ngồi ở bàn ăn đợi cô.
- “ bà ngoại”.
- “ nhanh ngồi xuống ăn sáng”.
Bà ngoại thúc giục cô.
- “ dạ”.
Hai bà cháu bắt đầu ăn sáng trên bàn ăn rộn rã tiếng cười nói, Lạc Hiểu Nhiên chỉ khi ở cùng bà mới có thể là chính mình.
Ăn sáng xong, Lạc Hiểu Nhiên trên tay cầm một cái thùng nhựa bên trong có một cây cào, cô đội mũ rộng vành liền vui vẻ đi ra khỏi cửa, cô đi thẳng một đường đến bãi biển, gần tới bãi biển cô đã thấy có rất nhiều người cô nhanh nhẹn đi đến chào hỏi.
- “ Thím Trương, thím có khoẻ không ạ”.
Thím Trương thấy Lạc Hiểu Nhiên thì mừng rỡ cười nói: “ thím khoẻ, Hiểu Nhiên về lúc nào”.
- “ Dạ cháu về đến buổi chiều hôm qua ạ.
Cháu định là buổi chiều hôm nay sẽ qua thăm chú thím.
Chú Trương có khoẻ không thím”.
- “ Ôi Hiểu Nhiên ngoan quá, ông Trương ấy à, ông ấy vẫn khoẻ.”
Trong lúc cô đang nói chuyện với thím Trương thì mọi người ở quanh đó nhìn thấy cô cũng nhanh chóng đi đến.
Có một thím cũng chạc tuổi thím Trương lên tiếng nói: “ Hiểu Nhiên về rồi à”.
- “ dạ, thím Vân cháu mới về ạ”.
Cô chào thím Vân xong liền mỉm cười chào tất cả: “ mọi người có khoẻ không ạ”.
Lạc Hiểu Nhiên từ nhỏ rất ngoan hiền nên mọi người rất yêu mến cô, luôn coi cô như đứa trẻ trong nhà mình mà đối xử.
- “ cháu hiện giờ muốn đi đâu”.
Thím Trương hỏi
- “ dạ cháu đi cào nghêu ạ”.
- “ được, được, ở phía bên kia còn rất nhiều, mau qua bên kia”.
Thím Trương nhiệt tình chỉ cô.
Nhìn theo hướng thím Trương chỉ cô liền đi nhanh đến bắt tay vào làm, động tác cào nghêu của cô rất dứt khoác chẳng mấy chốc cô đã cào được hơn nữa thùng, đến lúc cô ngẩng đầu lên liền đưa tay lau mồ hôi từ trên trán chảy xuống, cô nhìn ánh nắng vàng rực rỡ trước mắt lại nhìn đến xung quanh mọi người đều cặm cụi làm công việc của mình miệng vẫn không trò chuyện cùng nhau, có người đang chỉ làm món ăn, cũng có người đang chỉ những bộ quần áo đang mặc trên người được mua ở chỗ nào, âm thanh ồn ào hoà cùng tiếng sóng biển, làm Lạc Hiểu Nhiên như bừng tỉnh, đây mới chính là cuộc sống cô, còn ở thành phố kia tất cả đối với cô chỉ là tạm bợ.
Cô bất giác nở nụ cười có chút hạnh phúc hoà cùng một ít chua xót.
Tầm chạng vạng buổi trưa cô mới về tới nhà, cơm trưa đã được bà ngoại chuẩn bị xong, cô về đến liền có ăn.
- “ bà ngoại, dạo gần đây sức khoẻ có ổn nhiều không”.
- “ bà vẫn ổn, con cứ yên tâm, có việc gì bà liền gọi cho con”.
- “ dạ”
Trôi qua buổi trưa trong vui vẻ, cuối cùng thì cũng đến buổi chiều Lạc Hiểu Nhiên cùng bà mang quà đến nhà chú thím Trương, nói thật ra nhà của chú thím Trương chỉ nằm cách nhà bà ngoại chừng vài căn.
Lúc hai bà cháu bước vào sân cũng vừa vặn gặp được con trai của chú thím Trương, bà ngoại liền hỏi thăm: “ A Đông cháu mới về à”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cô vội hít một hơi, liền vội trấn tĩnh bản thân mà gật đầu mỉm nhẹ môi như là chào hỏi.
Người đàn ông đứng trước mặt hai người có làn da màu đồng, ngũ quan cũng rất được mắt người nhìn, anh ấy tên Trương Hữu Đông, mọi người thường gọi thân mật là A Đông.
Trương Hữu Đông nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên cũng hơi bất ngờ nhưng chỉ thoáng qua liền cười nhẹ nói: “ dạ, cháu về đêm qua ạ, thuyền của cháu cập bến lúc khuya”.
- “ à, ba mẹ cháu có ở nhà không, bà dẫn Hiểu Nhiên qua chào hỏi một chút”.
- “ dạ có, để cháu vào gọi, bà và Hiểu Nhiên cũng vào nhà đi”.
Ba người cùng nhau đi vào nhà, Trương Hữu Đông mời hai người ngồi liền vào trong nói với ba mẹ mình, rất nhanh chú thím Trương đi ra, gương mặt họ cười rạng rỡ rõ ràng cái biểu hiện này chính là rất quý mến bà cháu Lạc Hiểu Nhiên.
- “ Hai bà cháu có việc gì à”.
Chú Trương kéo ghế ngồi xuống thuận tay rót trà mời bà ngoại rồi hỏi.
Bà ngoại nhận ly trà liền nói: “ không có việc gì, Hiểu Nhiên có mang chút quà biếu nhưng con bé sợ chú thím không nhận liền nhờ bà già này dẫn đi”.
Nghe bà ngoại nói xong Lạc Hiểu Nhiên liền cầm mấy túi quà để lên bàn cô từ tốn nói: “ dạ, chút ít quà con biếu chú thím, hai người nhận được không ạ”.
Thím Trương nhìn mấy giỏ quà liền miệng trách cô: “ cháu mua những thứ này làm gì, thật tốn kém.
Cháu ở trên đó có một mình sao không để dành ít tiền cho bản thân”.
Mặc dù, bị trách nhưng Lạc Hiểu Nhiên không có chút buồn phiền, cô biết những lời trách này là quan tâm lo lắng cho cô, cô vui vẻ nói: “ dạ, những cái này không có tốn nhiều lắm.
Những năm qua hai bà cháu của cháu