Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Không phải ngôi sao đêm qua (3)


trước sau

Dịch: CP88

Trần Tử Du vốn nghĩ tình yêu hiếm lạ cổ quái gì bản thân cũng đã từng thấy qua, đột nhiên cảm thấy đêm nay đúng là mở mang tầm mắt. Cậu ta bày ra bộ dạng sùng bái rồi nói với Đường Kỳ Sâm, "Khẩu vị của chú đúng là đủ đặc biệt!"

Đường Kỳ Sâm thoắt cái hời hợt cười, nói: "Đừng tin."

Hóa ra là trêu chọc cậu ta à. Trần Tử Du tụt hứng, cũng không nghĩ sâu hơn, làm ra vẻ gian khổ vùi đầu ăn mấy xiên thịt nướng.

Ôn Dĩ Ninh cầm đũa đâm đâm mấy hạt lạc trong bát, đâm trái đâm phải, cuối cùng một tiếng cách lanh lảnh vang lên, hạt lạc bay ra, không thiên không lệch lăn đúng tới tay Đường Kỳ Sâm. Một cái chạm rất nhẹ, nhưng anh cảm thấy nóng bỏng như chạm phải thanh sắt nung, bỏng đến tim, nặng trình trịch.

Bữa cơm kết thúc, Trần Táp tiện đường đưa Ôn Dĩ Ninh về nhà. Trần Táp bên ngoài nhận điện thoại, Ôn Dĩ Ninh và Trần Tử Du ngồi trong xe, cậu nhóc bên cạnh đột ngột lấy ra một hộp socola, "Cho chị."

Nhãn hiệu này rất đắt, Ôn Dĩ Ninh cầm lấy, rút một thanh rồi trả lại. Cô hỏi: "Tuần trước đi cùng mẹ chơi ở đâu vậy?"

"Mã Đại, nơi dành cho đám đàn bà con gái, em không thích." Giọng điệu của Trần Tử Du không tốt cho lắm, nghe có vẻ vẫn rất oán giận với chuyến du lịch lần này.

"Tự biết trân trọng đi, có thể cùng ba mẹ cậu đi du lịch, cơ hội như vậy dùng một lần sẽ ít đi một lần."

"Chỉ có em và bà ấy đi thôi." Trần Tử Du chỉnh lại.

Ôn Dĩ Ninh nhìn về phía cậu ta, "Ba cậu không đi hả?"

"Ba em?" Cậu nhóc nhếch mép, chỉnh ghế ngả xuống, hai tay vòng về sau gáy, cả giọng điêu và vẻ mặt đều không nghiêm chỉnh.

"Em không có ba."

Ôn Dĩ Ninh không tin, "Cậu từ tảng đá nhảy ra?"

"Em đúng là không có ba." Trần Tử Du lột thanh socola, bẻ một miếng rồi ném vào miệng, phồng mang trợn má mà nhai, "Từ khi em sinh ra đã không biết mặt mũi lão ta ra sao. Trần đại lão tổng là bà mẹ đơn thân, thời thượng biết bao, dẫn đầu thời thế, tính cách độc nhất vô nhị, sùng bái biết bao."

Ôn Dĩ Ninh hồi lâu không lên tiếng, thông tin này cứ như vậy đảo loạn trong đầu cô, quá đột nhiên nên không kịp chuẩn bị.

"Nhiều năm như vậy rồi mà em chưa từng thấy bà ấy nói chuyện yêu đương với ai. Đúng rồi, không phải chị là trợ lý đi theo bà ấy sao? Nói nhỏ cho em biết đi, bà ấy có phải đúng là già trước tuổi không?" Cái miệng của Trần Tử Du nói nhăng nói cuội quen rồi, tính tình từ nhỏ đã ngông cuồng không e dè. Cậu ta khá giống mấy đứa nhóc được tiếp thu nền giáo dục kiểu Mỹ, có lúc thẳng thắn đến mức lời nói ra nghe khó mà êm tai, nhưng khả năng bao dung và năng lực tiếp nhận quả nhiên là đáng vỗ tay khen ngợi.

Ôn Dĩ Ninh cong ngón trỏ, cốc vào trán cậu ta một cái, "Không được nói mẹ cậu như vậy."

Trần Tử Du nhe răng, xuýt xoa, "Rồi rồi, không nói thì không nói. Vậy chúng ta nói đến người khác, liền nói Đường tổng đi, chị nhìn đi, đều là đàn ông nhưng em cũng không thể hiểu được vì sao đến tuổi này rồi mà chú ấy còn chưa kết hôn. Ba mươi lẻ bốn rồi đó, với cái xuất thân như thái tử hoàng gia đó, sau đó lại thừa kế vương vị đã mấy năm, lẽ ra phải con cháu đầy đàn, thiên luân chi nhạc(*) từ lâu."

(*) chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà

Ôn Dĩ Ninh trầm mặc nghe, mỗi chữ của Trần Tử Du như khối đá thô cứng đạp vào màng nhĩ.

"Này này, chị, sao chị không nói gì?" Trần Tử Du quay đầu, cảm giác như bản thân đang tự diễn tuồng cho mình xem.

Ôn Dĩ Ninh chầm chậm thở ra một hơi, dáng vẻ như muốn dẹp bỏ những tâm tình không nên có đang quấy phá trong lòng, cô bình thản nói: "Tôi không thích nghe bất kỳ một câu chuyện gì về mấy người đàn ông trung niên."

- ----

Một tuần trước Tết âm lịch, công việc của công ty bắt đầu vơi dần, bận rộn cũng gần kề kết thúc.

Thứ ba, Kha Lễ giúp Đường Kỳ Sâm từ chối toàn bộ những xã giao trong lịch trình tối. Vừa qua sáu giờ, ánh đèn trên cây cầu vượt đã sáng rực cả một khoảng không, mấy ngày nay về đêm đều có sương, mây nhẹ sương mờ âm thầm tiếp thêm cái lạnh cho bầu không khí.

Xe của bọn họ bị chặn lại bởi đoạn đường tắc phía trước ngay khi vừa đến gần Công viên Thế Kỷ, Kha Lễ thi thoảng lại nhìn đồng hồ, "Đường tổng, hay là tôi gọi điện về báo cho phu nhân đi, có lẽ sẽ không kịp đâu."

Đổi lại là những buổi tụ tập bình thường Kha Lễ cũng không cần gấp gáp, nhưng đêm nay không giống, Kha Lễ thật sự không dám sơ suất.

Đường Kỳ Sâm nói: "Không vội."

Kha Lễ ngập ngừng hồi lâu, vẫn cực kỳ cẩn trọng khuyên: "Hôm nay đám con cháu đều có mặt, mấy vị chú bác của ngài cũng tới. Đám em họ của ngài sẽ không trách móc gì, nhưng những người trưởng bối thì khác. Tuy nói hầu hết người trong số họ đều thân thiết với ngài, nhưng những vị lắm mồm lắm miệng khác khó tránh khỏi túm năm tụm ba chê trách, móc mỉa."

Đường Kỳ Sâm vẫn không có phản ứng gì lớn, không chút nào bị lời của anh ta làm lung lay, "Tuổi của ông nội lớn rồi nên mới thích thích loại diễn tuồng đoàn viên này. Tối nay ông là người chủ trì, mấy người kia không đến nỗi ngu xuẩn đi làm phật lòng ông. Một buổi tụ họp mà thôi, tôi đồng ý là cho ông biết thái độ của mình."

Ý là, cũng sẽ không có nhiều hơn.

Kha Lễ gật đầu, biểu thị đã hiểu, "Lần này Đường Diệu trở về hẳn là không dự định sẽ lại đi. Thế nhưng lại khiến lão gia tử(*) phải gióng trống khua chiêng như vậy, tôi khinh thường."

(*)ông nội của Sâm ca

"Cậu ta sẽ không đi." Đường Kỳ Sâm cho anh ta một câu khẳng định, "Minh Diệu bắt đầu từ ba năm trước đã bắt đầu tìm cách chuyển công tác của tổng bộ mới đến Bắc Kinh, thị phần từ đội nghiên cứu và phát triển nòng cốt của cậu ta đều tập trung về quốc nội. Tính tình của ông nội cậu còn không hiểu sao? Nhiều con nhiều phúc, sự nghiệp của Đường Diệu càng ngày càng khuếch trương, mỗi một hạng mục đều được ông nội coi trọng. Có chuẩn bị mà đến, làm vui lòng, cũng xứng đáng với lần gióng trống khua chiêng này."

Đương gia xem như là gia tộc lớn, các lĩnh vực ngành nghề đều có thể điểm tên ra nhân tài kiệt xuất, cũng chỉ có Đường Diệu này là một trường hợp hy hữu.

Mọi người đều biết đứa con lớn nhất của Đường lão gia tử, cũng chính là ba của Đường Kỳ Sâm, Đường Lẫm. Giáo sư Trung văn nho nhã ôn hòa, trong vòng học thuật cũng có chút danh tiếng. Trên thực tế, Đường lão gia tử còn có một đứa con trai nữa tên Đường Liệt, hai người này là anh em ruột nhưng lại khác nhau vô cùng. Đường Liệt chính là một Nhị thế tổ(*) hàng thật giá thật, khi còn trẻ là một người khéo đưa đẩy, văn dốt võ nát, là vị công tử đào hoa mọi người đều biết trong chốn phong hoa tuyết nguyệt. Kéo phụ nữ lên giường, mê cờ bạc, thân mang bệnh phong lưu. Lão gia tử đối với đứa con trai này vô cùng đau đầu nhức óc, có lần còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.

(*) nếu giải thích theo chữ thì là ông tổ của thế hệ thứ hai. Nhị thế tổ, chỉ những người có ba mẹ quyền thế tiền nhiều, đến thế hệ của họ chỉ việc dùng tiền đó mà hưởng lạc phóng túng

Lời ác độc có buông ra bao nhiêu, kỳ thực phía sau vẫn âm thầm bảo vệ, cũng không nỡ nhẫn tâm đến cùng.

Nhưng Đường Liệt này cũng không lấy đó làm cảm động, càng ngày càng không có điểm dừng. Uống rượu chơi gái đánh cược thì thôi đi, sau đó còn cưỡng hiếp một vị tiểu thư. Cô gái đó hãm sâu trong chốn hồng trần, lại có tính cách trinh liệt(*), thề sẽ khiến cho người này trả một cái giá thật lớn. Vừa vặn gặp được bộ chính sách cửa khẩu vàng, trong lửa lấy than, Đường lão gia tử mạnh mẽ dùng thủ đoạn, miễn cưỡng mạo hiểm đè xuống chuyện lần này. Cô tiểu thư kia cầm tiền chạy trốn, chuyện này đến đó ngỡ rằng đã kết thúc, nhưng mấy tháng sau cô ta lại có dấu hiệu mang thai, người đến tìm gặp, liền bị ném cho một tờ khám nghiệm DNA từ nước ối.

Đôi trai gái này, một mặt dạn mày dày, một không có mặt. Cô gái khóc lóc lăn lộn, nói nếu như Đường gia không thành toàn cho bọn họ thì ngày hôm sau sẽ kiện lên cấp trung ương.

Ba mươi năm trước Đường gia còn chưa có căn cơ bàng ổn như hiện tại, Đường lão gia tử cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng để cho hai người họ cút ra nước ngoài kết hôn.

Đường Diệu là kết quả của đoạn tình bị khinh miệt này, bởi vì là nhân vật không được mong đợi, hận và ghét cay ghét đắng, chính bản thân anh ta đã là bụi trần ai. Nhưng khác cái người này thông minh lại có chí hướng, tự mình gây dựng sự nghiệp, nhanh chóng trở nên giàu có, tạo ra những thành tích vẻ vang ngay tại thị trường Mỹ, một bước trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực trí năng.

Toàn bộ mất mặt của lão gia tử khi trước coi như đều được anh ta kiếm lại về. Hiện tại mang theo vinh quang trở về quê nhà, rất có điệu bộ nhận tổ quy tông. Đường Thư Vanh có được mặt mũi, bỗng nhiên giữa đường nhặt được một đứa cháu trai này, dĩ nhiên sẽ không nén nổi vui mừng.

Củi này đốt hết, lửa kia vẫn truyền, gió thổi cỏ lại mọc lên.

Cái thứ gọi là số mệnh này, nhân quả tuần hoàn, hồng trần vô độ(*), ai có thể nói chính xác được đây.

(*) nếu đã sa vào chốn hồng trần thì đừng nghĩ tới thoát khỏi, chỉ có thể đối mặt với hỗn loạn nơi nhân gian

Bát Bát: Một phút nổi hứng, haha, đại loại là như vậy đấy~~

Về đến nhà, cảnh tượng quả nhiên náo nhiệt như trong dự đoán.

Đường Kỳ Sâm đứng trước cửa vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt trầm liễm, bảo mẫu vừa mở cửa, thấy được anh thì vui vẻ reo lên: "Phu nhân, đại thiếu gia về rồi!"

Nơi như Đường gia, đến cả một bảo mẫu cũng sẽ biết tùy mặt gửi lời, dì Trần là người mẹ anh mang đến, đã ở đây được hơn ba mươi năm, đối với Đường Kỳ Sâm luôn hết mực che chở thương yêu. Ngày thường bà sẽ gọi anh là Kỳ Sâm, nhưng ngày hôm nay một tiếng "Đại thiếu gia" này ý tứ mười phần, là nhắc nhở một chút những người ở đây, ai mới là chủ nhân
bọn họ cần tôn thờ.

Đường Kỳ Sâm hơi nhấc mày, nét mặt phong thái trong nháy mắt thay đổi. Anh ân cần, khách khí lần lượt chào hỏi từng người, cuối cùng nhìn thấy Đường Diệu, ý cười của anh càng sâu. Đường Kỳ Sâm vô cùng tự nhiên đi đến bên cạnh anh ta, tay bắt tay, một tay kia đặt trên vai anh ta vỗ mạnh, "Trên đường đến đây gặp tắc nghẽn nghiêm trọng, đến muộn rồi. Về nước từ bao giờ? Chúng ta đều là người một nhà, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng anh cũng là huynh trưởng của chú, sau này tuyệt đối không cần tỏ ra xa lạ, ở trong nước gặp khó khăn gì cứ mở miệng."

Đàn ông Đường gia đều đẹp trai khí phách, phong độ bất phàm, Đường Diệu năm nay 31 tuổi, khí chất của hai người có đôi nét khá giống nhau, đứng chung một chỗ khó mà không khiến người ta thốt lên một câu: độc nhất vô nhị.

Đường Diệu mỉm cười đáp lại, cũng vỗ mạnh lên vai Đường Kỳ Sâm, "Là em vội vàng hấp tấp rồi, nhắc với ông nội khiến anh phải chạy lại đây một chuyến. Ông nội thích long trọng, em cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy, mấy đứa nhỏ bên kia em đều không nhận ra. Ở nước ngoài cũng quen một mình rồi, không quá thích ứng với bầu không khí náo nhiệt như thế này, lần tới xin mời riêng anh ăn một bữa, anh cũng mang em đi dạo quanh Thượng Hải một vòng nhé."

Đường Kỳ Sâm đáp: "Tốt."

Đường Diệu sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nhưng tiếng Trung lại nói rõ ràng rành mạch, âm cuối còn có đôi chỗ vút lên như giọng Bắc Kinh, rất có nét ấn tượng riêng. Hai người tán gẫu, anh đến tôi đi, vui cười hòa thuận. Lão gia tử Đường Thư Vanh nhìn thấy phụ từ tử hiếu(*), tình đồng thủ túc(**) thì vui mừng không thôi, cả tối trên mặt đều là nét cười thỏa mãn.

(*) cha hiền con thảo

(**) anh em như tay chân

Đường Kỳ Sâm chu đáo nhiệt tình diễn cho trọn một màn đêm nay, mười giờ mới rời khỏi.

Cả năm vất vả bôn ba, Cảnh An Dương cũng không gặp mặt được con trai mấy lần. Trước khi anh rời khỏi còn cố ý gọi ra đại sảnh dặn dò một hồi, đơn giản chỉ là trời lạnh thì mặc thêm áo, chú ý ăn uống, kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lại dặn dò Kha Lễ cái gì không quá quan trọng thì không cần để anh đi xã giao, cũng nhất định không được để anh dính vào một giọt rượu.

Kha Lễ vô cùng biết điều đáp, "Phu nhân yên tâm, tôi vẫn nhớ kỹ."

Cảnh An Dương liếc mắt sang phòng khách, trên khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt có nét trào phúng lướt qua, "Ông nội con đúng là bị hồ đồ che mắt, khi trước một mực biệt tăm, bây giờ lại lù lù trở về, nói phải yên tâm thế nào chứ."

Đường Kỳ Sâm hơi nhấc mắt, "Quá lời rồi."

Cảnh An Dương gật đầu, "Con biết chừng mực là tốt rồi. Ở nhà mẹ sẽ giúp con thu xếp. Còn có, đừng lúc nào cũng bận rộn công tác, rảnh rỗi thì mang An An về nhà dùng cơm, ông nội con vẫn luôn nhớ chuyện của hai đứa đấy."

"Nhớ thứ không nên nhớ." Đường Kỳ Sâm không nhẹ không nặng nói ra câu đó, Cảnh An Dương một hồi lâu mới đáp lại, không quá vui vẻ, "An An rất tốt, cũng có thể phụ con một tay. Mẹ không cần biết con định độc thân bao lâu, nhưng con không thể không kết hôn, hai đứa từ nhỏ đã cùng lớn lên, biết rõ gốc rễ của nhau, không có ai phù hợp hơn con bé nữa."

Đường Kỳ Sâm ngắt lời bà, giọng nói bình tĩnh, nhưng kiên trì như tiết tấu bị rối loạn, anh nói: "Sau này mẹ bớt đốt ngọn lửa này trước mặt ông nội đi."

- ------

Xe chạy trên đường lớn, một ngọn lại một ngọn đèn đường bị bỏ lại sau lưng, hòa với dãy đèn phía sau tạo thành cái đuôi sáng rực rỡ mà diễm lệ, lại tựa như bỏ thêm chút nhiệt độ cho đêm đông rét buốt. Đường Kỳ Sâm vừa ngồi lên xe liền trở nên ít nói, nhắm mắt dưỡng thần, môi mỏng hơi mím, càng nổi bật lên sống mũi lạnh tanh.

Kha Lễ nói: "Những năm này cuộc sống của Đường Diệu khá là khiêm tốn, tôi cho người đi thăm dò, nhưng đều không tìm được tin tức quan trọng gì."

Đường Kỳ Sâm đột nhiên mở mắt, chiếc Bentley vừa lúc lái vào đường hầm, ánh đèn biến hóa kỳ ảo, giấu nửa người anh trong bóng tối. Đường Kỳ Sâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói bỗng nhiên mang theo tức giận: "Sài lang dã báo, không phải thứ tốt đẹp."

Ngày hôm sau đến công ty, người của phòng nhân sự mang lên bảng biểu về các loại tiền thưởng cuối năm và khen thưởng hạng mục cho Đường Kỳ Sâm xem, mỗi năm đều có các thực thể kinh tế rơi xuống như sung rụng, mà tập đoàn Á Hối mỗi năm đều vui vẻ hát vang. Đường Kỳ Sâm xem qua một lượt, lại lật về mấy trang.

Ánh mắt của anh dừng lại ở một chỗ nào đó, người phụ trách phòng nhân sự tinh mắt, liếc một cái đến dòng chữ kia, nhanh nhẹn giải thích: "Tiền thưởng của Ôn Dĩ Ninh sở dĩ lớn hơn những người cùng cấp bậc là vì giám đốc Trần tự hạ bút khen thưởng cho cô ấy."

Đường Kỳ Sâm nâng mắt, "Lấy danh nghĩa là gì?"

"Không có danh nghĩa." Người phụ trách lộ ra vẻ mặt khó xử: "Giám đốc Trần nói, đây là tiền thưởng an ủi Ôn Dĩ Ninh độc thân."

Phong cách của Trần Táp người này luôn là như vậy, có thể ngay trên cuộc họp hội đồng quản trị đập bàn tranh cãi với phe cổ hủ, cũng có thể ở trước mặt Đường Kỳ Sâm đưa ra ý kiến phản bác. Kỳ thực phần tiền thưởng này không hợp quy định, nhưng cô ấy vẫn kiên trì, "Nếu có hỏi và nhất định cần có lý do, thì cứ nói là an ủi cẩu độc thân đi."

Đường Kỳ Sâm khẽ nhíu mày.

Người phụ trách phòng nhân sự tùy cơ ứng biến, vội nói: "Tôi sẽ câu thông với giám đốc Trần, hủy bỏ phần tiền thưởng này, theo đúng quy định của công ty mà làm việc ạ."

"Không cần." Đường Kỳ Sâm ném tập tài liệu về mặt bàn, dựa người về ghế tựa, bình tĩnh nói: "Thông qua đi, danh xứng với thực."

Kỳ nghỉ Tết dài hạn sắp tới, công việc đều đã đi đến đoạn kết, mà đây cũng là thời gian nhàn hạ hiếm thấy trong năm của công ty. Ngày hôm qua phát tiền thưởng xuống, Ôn Dĩ Ninh tính toán số tiền không đúng cho lắm, quá bảy ngàn rồi. Liền đặc biệt đến phòng nhân sự hỏi, người phụ trách kéo cô sang một bên, thì thầm kể với cô toàn bộ sự thật.

Nhìn lại gần nửa năm này, mất đi, lại có được, để tâm, thả xuống, thử sức, nỗ lực, hiện tại nghĩ lại đều là đáng giá. Không có thứ gì so với chính giá trị của bản thân có thể có ý nghĩa hơn rồi. Ôn Dĩ Ninh vốn muốn phát lì xì cho Trần Tử Du thay lời cảm ơn, nhưng lại cảm thấy có chút dung tục, liền dành chút thời gian đi mua về một phong bao lì xì làm từ giấy thếp vàng. Tấm phong bao này vô cùng tinh xảo, ở giữa còn in nổi họa tiết, tinh xảo lại hiện ra đẳng cấp.

Trần Táp không chút khách khí thay Trần Tử Du nhận lấy, sau đó hỏi cô: "Ngày bao nhiêu về nhà?"

"Vé khó mua, chỉ mua được giao thừa." Ôn Dĩ Ninh nói: "Cũng là chuyến cuối cùng rồi."

Trần Táp gật đầu, "Có việc gì thì gọi cho tôi. Hành lý nhiều không? Tôi giúp cô gọi xe nhé?"

"Không cần đâu ạ, gọi taxi thì đơn giản thôi." Ôn Dĩ Ninh lại hỏi: "Giám đốc Trần, Tết này chị ở tại Thượng Hải ạ?"

"Không, đi Venice, Trần Tử Du đã kêu gào muốn đi cả năm nay rồi." Nói chuyện phiếm mấy câu, Ôn Dĩ Ninh muốn đi, Trần Táp gọi giật lại, "Dĩ Ninh."

"A, vâng." Cô đứng lại, ngoái đầu.

Trần Táp nhìn cô, ánh mắt chân thành lại có cả mong đợi: "Làm việc cho tốt."

Ôn Dĩ Ninh cười nói: "Nhất định. Chúc sếp năm mới vui vẻ trước ạ."

Ngày 28 âm lịch bắt đầu kỳ nghỉ, từ ngày hôm qua mọi người đã rục rịch trở về. Vé của Ôn Dĩ Ninh là ngày 29, tiếp tục ở lại công ty. Năm cũ vừa qua năm mới lại đến, không khí của năm mới đã rất rõ ràng trên các nẻo đường, cái gọi là cảm giác hứng khởi vào lúc này lại đặc biệt trở nên rõ ràng hơn. Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc những ngày này đều đóng kín, Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ đều không xuất hiện, Ôn Dĩ Ninh thi thoảng nhìn cánh cửa kia, không nhịn được nhìn rất lâu, trong lòng một mảnh trống trải, lại không có sa sút.

Buổi chiều ngày cuối cùng, cô tính toán thu dọn xong văn phòng rồi tan ca sớm, nhưng chỉ là không ngờ thình lình kéo đến một chuyện không thể coi là nhỏ.

Ba giờ chiều, một tài khoản weibo đăng ký ba ngày trước đăng lên bài đăng không dưới một vạn chữ, nội dung cực kỳ ác khẩu. Lấy đối thoại trực tiếp của người trong cuộc làm mở đầu, sau đó trở về câu chuyện thực tế của bản thân, cuối cùng dùng giọng điệu úp mở chải chuốt ra phần tổng kết, có tình có lý, đầy đủ bằng chứng, trật tự ngay ngắn -------

《Là sắc biến thành cạm bẫy, hay tiền quyền trở thành Chúa Tể, nói "Không" với quy tắc ngầm》

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện