Dịch: CP88
Thời gian xảy ra chuyện này vừa vặn vào lúc sáu giờ sáng, không cho ai thời gian chuẩn bị. Bản thân bài viết của blogger này đã có nhiệt độ, nhưng nhờ có cái lỡ tay của An Lam mà nó được lên thẳng trên đỉnh hotsearch.
Ánh mắt của các đồng nghiệp khi nhìn Ôn Dĩ Ninh đều có chút kỳ dị, người khác không biết rõ ràng, nhưng bọn họ quen thuộc hơn ai hết cô gái họ W được nhắc đến trong bình luận trên top kia. Ôn Dĩ Ninh nhìn vài tài khoản tiếp thị giải trí cũng chia sẻ về, dáng vẻ còn chê chuyện đủ lớn dưa chưa đủ to, có bài đăng lại còn có tới hơn một nghìn tương tác. Bình luận phía dưới về cơ bản là bị fans của An Lam khống chế:
"Ôm ôm An An của chúng ta, ở đâu ra lẫn lộn trĩ đỏ(*) vào đây vậy, có thể đứng thẳng mà đi lại hay không đấy."
(*) chim trĩ đỏ khoang cổ, còn một nghĩa nữa là "gái ngành", ở Việt Nam có một cụm là "gà móng đỏ", mn tra thử google sẽ hiểu
"Mấy tài khoản tiếp thị đừng có mà cọ nhiệt nữa, tay trơn thôi, từ chối KY(*)."
(*) KY vốn bắt nguồn từ một cụm từ tiếng Nhật 気が読めない (kuuki ga yomenai), đại loại là người không biết phân biệt thị phi, trong vòng giải trí thì KY fans là những người hâm mộ không có khả năng phân biệt tốt xấu, ý tứ những người này không nên nói nữa, từ chối KY là từ chối thảo luận đến thần tượng của mình ở những nơi khác
"Lại là An Lam, diễn xuất khá ổn, nhưng fans não tàn quá nhiều, phá hỏng hết cả hảo cảm của người qua đường."
"Cái cô họ W này vừa nhìn liền biết là trĩ đỏ tiểu tam, thật lòng khuyên cô đấy, làm người đàng hoàng đi."
Về cơ bản đều là những nội dung này, Ôn Dĩ Ninh cũng không tiếp tục xem nữa. Cô đã làm việc trong lĩnh vực quảng cáo truyền thông từng ấy năm, cũng coi như từng được va chạm xã hội, hiểu cái gì gọi là dư luận như lưỡi kiếm kề bên cổ, luôn ra vẻ đặc biệt căm ghét những hành vi thất đức trái lại luân lý xã hội, lời nói như đao nhọn tập hợp lại thành cây đao lớn, một đao đứt cổ, đủ để kéo người xuống vực sâu vạn trượng.
Ôn Dĩ Ninh không nghĩ tới chính là, bản thân mình sẽ có một ngày biến thành trung tâm bị bạo tạc.
Tay chân cô đều lạnh lẽo, quanh thân trong nháy mắt chuyển sang mùa đông. Điện thoại rung lên đúng lúc trái tim sắp tan ra thành mây khói, Ôn Dĩ Ninh bị tiếng chuông thình lình này dọa cho mồ hôi lạnh đầy lưng, định thần nhìn, màn hình hiển thị là Trần Táp.
Trần Táp nói: "Cứ làm việc của mình đi, không cần chú ý đến chuyện này, để tôi xử lý."
Sau đó cắt đứt.
Ôn Dĩ Ninh như con cá bị ném vào chảo dầu, sau một hồi đảo qua đảo lại, lại được người ta vớt lên thả về hồ sâu.
Mười lăm phút sau, chủ đề này trên hotsearch bắt đầu đi xuống, từ #6 xuống đến #10, qua nửa giờ sau hoàn toàn biến mất bặt vô âm tính. Mà cùng lúc đó tin tức của một minh tinh xx trước đây trật đường ray(*) từng bị moi ra trong nháy mắt nhảy lên #1, phía sau còn đánh dấu "Nóng" và "Bạo", lần này còn có ảnh chứng minh, đây mới chính là cây búa đá(**) những kẻ thích ăn dưa mong muốn.
(*) Từ này bắt nguồn từ danh từ trong lĩnh vực giao thông, sau này được biến thể đi sử dụng trong hiện tượng xã hội, ám chỉ những người trong xã hội vượt ra khỏi chuẩn mực đạo đức thông thường đi mưu cầu những tình cảm lợi ích không chính đáng, đôi khi cũng được dùng trong hôn nhân, dùng thế nào chắc mọi người hiểu ^^
Chắc là giống như ở Việt Nam có ăn chả ăn nem gì đó, đại loại giống như hồng hạnh vượt tường đi
(**) chứng cứ xác thực
Mà cư dân mạng chính là một quần thế có trí nhớ không được tốt cho lắm, nhanh chóng bị tin tức vượt đường ray kia thu hút.
Thủ đoạn quan hệ xã hội của Trần Táp vẫn rất cường hãn, cũng không dùng phương pháp ngu xuẩn nhất là xóa bài, không đánh đã khai. Cô ấy có lượng tài nguyên rộng khắp trong vòng xã giao với giới truyền thông, khi trước đài xx vẫn giữ trong tay cây búa đá này, liền chọn lúc này tung lên. Hiệu quả về cơ bản chính là toàn thắng.
Mười giờ sáng, phong ba dần lắng xuống, lúc này cô ấy mới gọi Ôn Dĩ Ninh vào văn phòng.
Lúc đi vào Trần Táp vẫn còn đang nghe điện thoại, cũng đã gần kết thúc, ngữ khí vừa niềm nở vừa nhiệt tình, "Yên tâm, nhất định sẽ mời em ăn cơm. Được, được, làm phiền rồi."
Cô ấy đặt điện thoại về bàn, liếc mắt thấy Ôn Dĩ Ninh liền nói: "Không cần quá để ý, cũng không tính là chuyện lớn gì, dù có lớn hơn nữa tôi cũng có thể đè xuống. Tôi đã chào hỏi với mấy công ty tiếp thị, chờ thêm vài giờ nữa sẽ lại xóa bài đi. Nhiệt độ của bài viết lần này cũng không thật sự cao, hai ngày nữa để bên họ xóa tài khoản kia đi. Căn bản cũng là bịa đặt mà thôi, sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn."
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Táp tỷ, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, chuyện này vốn là đầu đuôi lẫn lộn, hoàn toàn là bịa đặt. Sáng sớm Đường tổng đã chuyển máy bay, đoán chừng cũng sắp xuống sân bay rồi." Trần Táp sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy cũng bị làm cho phiền lòng. Cô ấy không phiền Ôn Dĩ Ninh, mà là từ trước đến giờ đã không quá yêu thích gì An Lam.
"Hết chuyện này đến chuyện kia, cô ta điên thật rồi." Trần Táp khẽ mắng, trong lòng khinh thường không thôi, "Cái thứ gì vậy chứ? Không có được thì đạp đổ? Không được chấp nhận liền hướng về phía cô giận cá chém thớt đổ nước bẩn sao? Người hâm mộ họ nghe được chút gió liền nghĩ sắp mưa rồi, chuyện này mà chậm trễ một chút thôi, còn chưa biết được có thể đào cả mộ tổ nhà cô lên."
Ôn Dĩ Ninh ngồi đó, hai tay buông xuống mặt bàn, mười ngón tay đan nhau, căng thẳng.
Trần Táp châm một điếu thuốc, sau đó giật xuống kẹp giữa hai ngón tay, lại dí tắt rồi nói: "Phía công ty đoán chừng không giấu được nữa, đã có tính toán gì chưa?"
Ôn Dĩ Ninh nhất thời không hé răng.
"Công khai cũng tốt, Đường tổng cũng không thể theo cô giấu cả đời."
Hai chữ cả đời quá nặng. Trần Táp và Đường Kỳ Sâm cộng sự đã nhiều năm, đối với cách thức làm người của anh cũng coi như hiểu biết sâu. Sống hơn ba mươi năm trên đời, trong ngoài đã gặp không ít đàn ông thành công, nhưng có thể duy trì mức độ che giấu và khắc chế như Đường Kỳ Sâm quả là rất hiếm hoi. Quan niệm về tình cảm của anh quá "mỏng", cũng có thể là do những việc từng trải nên muốn thấy anh mất khống chế gần như là không thể. Đến cả An Lam cao cao tại thượng cũng có thể cam tâm tình nguyện yêu đơn phương anh từng ấy năm mà không oán không hối, quan hệ còn có thể duy trì ở mức cân bằng như thế.
Đây là nhờ Đường Kỳ Sâm khống chế vẻ ngoài hoàn hảo, tuy Trần Táp không thích An Lam, nhưng cũng biết rõ vòng quan hệ này được tạo nên bởi vô số cái vòng tròn rối rắm, cùng có lợi cùng thắng, ai cũng có khó xử và tâm tư của riêng mình. Dĩ nhiên sẽ không ai tự dưng đi chọc thủng tầng giấy này, bởi nó chỉ làm tổn thương hòa khí và thể diện.
Trần Táp không nhiều lời, nhưng trong lời nói mang theo thâm ý, "Sau này trong công ty nhất định sẽ có những nghị luận và thái độ đối với cô, tự cô phải học cách điều tiết. Đương nhiên chuyện này cũng phụ thuộc vào chính cô nữa. Nếu thật muốn ở bên Đường tổng, vậy con đường này không nhất định sẽ hoàn toàn theo ý cô, nhưng cũng không nhất định một mực đối nghịch với cô."
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, trong mắt có tia sáng chậm rãi lưu chuyển, vẫn là câu nói kia: "Cảm ơn chị, Táp tỷ."
Trần Táp cũng cười, "Đi làm đi. Cứ thản nhiên thôi, cô không làm sai."
Ôn Dĩ Ninh đứng dậy rời đi, vừa tới cửa thì bị gọi giật lại, "Dĩ Ninh."
"Dạ?" Cô ngoái đầu lại.
Trong mắt Trần Táp có ấm áp, nhàn nhạt nói: "Sắc mặt cô trắng quá rồi, dặm thêm chút phấn."
Từ văn phòng đi ra, Đường Kỳ Sâm gọi điện tới. Ôn Dĩ Ninh cầm điện thoại, nhìn nó rung lên từng hồi, tên hiển thị trên màn hình cũng không ngừng sáng lên. Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Dĩ Ninh nóng lên, chiếc điện thoại như muốn đốt phỏng cả một mảng lớn trên da thịt.
Cô tìm một chỗ không có ai rồi mới chuyển nghe, kết quả vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi, "Lão bản."
Tốc độ nói của Đường Kỳ Sâm rất nhanh, rõ ràng mà quyết đoán: "Không phải nghĩ nhiều, cũng đừng đi đọc bình luận. Trần Táp đã dùng các con đường làm quan hệ xã hội, thông tin cá nhân của em đều đã được xóa bỏ. Nội dung này không thật, tôi và An Lam khi trước chưa từng nói đến chuyện phát triển thêm một bước nữa. Dĩ Ninh, chờ tôi trở lại."
Nóng bỏng vừa rồi trong lòng bàn tay hình như đã dần hạ nhiệt, Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường lớn phía trước, tâm tình của cô từ trạng thái lên voi xuống chó cũng dần ổn định lại, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng ung dung nói: "Lão bản, em không sao."
Yên tĩnh vài giây, Đường Kỳ Sâm thấp giọng nói: "Niệm Niệm ủy khuất, tôi biết mà."
Viền mắt nhất thời nóng lên, Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, không cậy mạnh nữa mà nhỏ giọng nói: "Bao giờ lão bản trở về?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Ngày mai, chờ bên này ký xong hợp đồng, sáng sớm mai sẽ về đến Thượng Hải."
Công tác trong tay anh thật sự không thoát thân được, chủ nhật tham gia xong diễn đàn ở Hàng Châu đã lập tức bay đi châu Âu tham gia một nghi thức ký kết. Đây là hạng mục trọng điểm mở rộng nửa cuối năm của Á Hối tại thị trường nước ngoài, anh không thể vắng chỗ. Hơn nữa Trần Táp cũng đã báo cáo tình hình cho anh, Đường Kỳ Sâm mới coi như tạm an tâm.
Trần Táp vốn cho là chuyện này sẽ kết thúc tại đây, cũng coi như vẽ kịp một dấu chấm tròn. Nhưng không nghĩ tới chính là, sau giữa trưa chủ đề này lại nóng lên. Bắt nguồn từ trong nhóm fans sân sau của An Lam, một thành viên thường xuyên tổ chức các hoạt động tiếp ứng rất có tiếng nói. Tài khoản của anh ta có hơn hai mươi ngàn lượt theo dõi, cứ như vậy khoảng năm giờ lấy chính tài khoản của mình trực tiếp xé ra.
Đem ngày sinh tháng đẻ, địa chỉ nơi làm việc, phòng ban cụ thể, thậm chí cả thành tích các cuộc thi khi còn học đại học của Ôn Dĩ Ninh đều công bố hết ra ngoài. Cái gọi là công bố thành tích cũng chỉ là một phương thức giấu đầu hở đuôi, bởi vì góc phải của bảng kết quả học tập kia là tấm ảnh chụp chân dung của Ôn Dĩ Ninh, ngũ quan có thể thấy rất rõ ràng.
"Một chút thông tin về người này, những ai sống gần trung tâm tài chính quốc tế Thượng Hải nhớ chú ý [mỉm cười][đầu chó]"
Phía dưới bình luận: "Cũng rất xinh, vì sao phải làm người thứ ba nhỉ?"
"Đáng bị phỉ nhổ, nhưng chủ topic rõ ràng là thịt người(*), là phạm pháp đấy!"
(*) viết tắt của cụm "lùng tìm thịt người", từ lóng ám chỉ việc lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để điều tra thân phận thật sự của một người. Lại thông qua các thủ đoạn Internet để đem thông tin của người có thân phận tương ứng bê ra, mục đích để kiểm chứng hoặc công khai thông tin của người nào đó
"An An đáng thương của chúng ta, vì sao lại không có ai mắng tên đàn ông cặn bã kia chứ."
"Fans của An Lam thật sự là có mặt mũi quá mà, thịt người còn muốn đè đầu nhận tội, ngồi đó mà đợi tự vả đi."
Tuổi còn trẻ đoán chừng cũng chẳng có ý thức hiểu biết pháp luật, càng ngày càng điên cuồng, quả nhiên trở thành một làn sóng bạo tạc. Trần Táp đọc bình luận một lúc thì phát hỏa tại chỗ, thô tục mắng một câu.
Sau một ngày trải qua sóng gió lên xuống, Ôn Dĩ Ninh ngược lại trở nên bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn tiến lên an ủi Trần Táp: "Chị đừng tức giận, thời tiết nóng nực bực bội càng dễ dàng bốc lửa."
Trần Táp liếc cô một cái, hừ lạnh, "Tính nhẫn nại cũng rất tốt."
Cuộc chiến với dư luận sẽ là từng trận, không biết được một giây sau sẽ lại xuất hiện trò gì mới. Mấy nhà truyền thông dòng chính có quan hệ tốt lục tục gọi cho Trần Táp, điện thoại vang lên liên tục, nhưng cô ấy vẫn không nhận.
Thời gian một điếu thuốc, Trần Táp cầm điện thoại lên nhìn, vẻ mặt dần chuyển đen, lông mày cũng nhíu chặt, ánh mắt mập mờ không rõ.
Ôn Dĩ Ninh ngước mắt, "Táp tỷ?"
Trần Táp nhìn cô, sau đó chậm rãi đưa điện thoại tới, bằng phẳng nói: "An Lam đăng bài rồi."
Vừa mới trên weibo --------
An Lam: Lời đồn ngăn trở những người tài giỏi thật sự. Ngăn chặn những lời ác ý hãm hại người vô tội, tất cả đã giao cho luật sư. Thật sự chỉ là trượt tay, xin mọi người hãy lý trí, cuối thu khí trời thoáng đãng, chi bằng cùng ba mẹ đi tản bộ một vòng. [trái tim][hôn hôn]
Cũng gần như là cùng lúc đó, trong khu bình luận của bài topic làm thịt Ôn Dĩ Ninh có một người viết: Giang Xuân x Hồ Nam x lớp mười trường Dương Lục Trung, thi toán cuối kỳ không đạt yêu cầu, kém cỏi như vậy, nên được dạy dỗ thêm. Bình luận còn gắn kèm ảnh, là ảnh đại diện cỡ lớn của kẻ kia.
Ăn miếng trả miếng, chính kẻ kia cũng bị người thịt rồi.
Rất nhanh, kẻ này có tật giật mình xóa bình luận kia đi, nhưng bên dưới lại có thêm những bình luận trào phúng:
"Tự vả mặt nhanh quá, hơn cả gió lốc rồi!"
"Fans của An Lam cũng quá low rồi, kẻ ngu xuẩn tác quái quá nhiều, ném mặt chủ nhân."
"Thôi đi, An Lam kia rõ ràng là bạch liên hoa(*), buồn nôn."
(*) giả tạo, nếu là trong truyện cổ đại thì sẽ có mấy cô kỹ nữ bạch liên hoa haha
"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia thật đáng thương, oa oa oa, đau lòng."
Lại thêm một phút nữa, tài khoản của kẻ kia hoàn toàn bị bạo tạc.
Wechat của Ôn Dĩ Ninh ngày hôm nay cũng rất náo nhiệt, những người bạn đã lâu không liên lạc giống như đoàn xác chết vùng dậy nhao nhao gửi tin nhắn cho cô, ý tứ mập mờ, dáng vẻ là hỏi thăm, nhưng giống như thăm dò hiếu kỳ hơn. Ôn Dĩ Ninh không trả lời lấy một tin, trực tiếp kéo mấy người quá trắng trợn vào danh sách đen.
Sau đó phát hiện Trần Tử Du cùng lúc gửi đến hơn mười cái tin nhắn, giống như cây đậu nhỏ khác biệt giữa đám người: "Tỷ tỷ, em thuê thủy quân trợ giúp cho chị nè! Đừng sợ, em có tiền mừng tuổi, mua cho chị thật nhiều thật nhiều thủy quân(*)."
(*) cái này nghe hiểu từ lâu nhưng vẫn chẳng biết giải thích thế nào, đại loại là mua một đám tài khoản giả về, để họ đi cmt theo những gì mình mong muốn ấy
Ôn Dĩ Ninh nhìn màn hình, khóe miệng không nhịn được giương lên, trái tim tê dại giống như được sống lại, tìm lại nhịp đập.
"Đúng là tìm đường chết, đang yên đang lành lại tự đưa mình lên hotsearch." Trần Táp đọc lướt qua đám bình luận trong weibo của An Lam, ngoại trừ những bình luận bao che được fans khống chế, còn lại đều là lời mắng chửi của cư dân mạng. Đúng là phá hết thiện cảm của người qua đường. Đương nhiên Trần Táp cũng quá hiểu cái tính của An Lam rồi, cô ta sẽ không đời nào tự nhiên đi đảo ngược tình hình.
Cô ấy đoán ra Đường Kỳ Sâm, nhưng cũng không đoán được anh làm thế nào nói chuyện với cô ta.
Giờ tan sở đã qua rất lâu, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, xe trong bãi đỗ đã vơi đi không ít. Trần Táp xoay người, nói với Ôn Dĩ Ninh: "Cho cô nghỉ mấy ngày, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện điều chỉnh một chút. Bây giờ ra ngoài sợ là sẽ bị chú ý, tuy chuyện này đã lắng xuống, nhưng vẫn phải dè chừng những kẻ mắc bệnh thần kinh làm ra hành động cực đoan."
Dù sao tin tức cá nhân của Ôn Dĩ Ninh đều đã bị phơi bày trên mạng, tuy khoảng thời gian từ lúc mở topic đến khi xóa đi bài đăng rất ngắn, nhưng vẫn không tránh được lưu lại mầm họa. Còn đối với công ty mà nói, cũng là nơi đầu sóng ngọn gió, tránh đi là cần thiết. Ôn Dĩ Ninh không từ chối, nói: "Em đã mua vé về nhà, về với mẹ."
Trần Táp suy nghĩ một chút, quyết định dứt khoát: "Cho cô lái xe tôi, đừng ngồi tàu sắt cao tốc, tận lực tránh đi ra ngoài. Cũng không phải không có thời gian, trên đường đi chậm một chút."
Ôn Dĩ Ninh không từ chối, quần áo cũng không về nhà trọ lấy nữa, trực tiếp đưa Trần Táp về nhà, sau đó đi thẳng lên cao tốc. Nghi thức ký kết hẳn đã kết thúc, Đường
Kỳ Sâm hiện tại có lẽ đang dự tiệc, Ôn Dĩ Ninh không gọi điện cho anh, chỉ gửi tin nhắn báo cho anh một tiếng.
Đường Kỳ Sâm trả lời rất nhanh, "Được, chú ý an toàn."
Sáu giờ trên cao tốc, suốt dọc đường đều thông thuận, chưa đến 12 giờ đã đi xuống trạm thu phí. Về đến nhà, lúc Ôn Dĩ Ninh rút chìa khóa mở cửa cũng không nghĩ nhiều, vặn tay nắm cửa rồi đẩy ra, "Mẹ, con về rồi."
Dứt lời, ngẩng đầu lên, trong phòng khách vang lên một chuỗi âm thanh hoảng loạn, Giang Liên Tuyết và một người đàn ông trung niên cấp tốc kéo ra một khoảng cách, mỗi người ngồi về một đầu ghế. Giang Liên Tuyết ngày thường miệng lưỡi bén nhọn là thế, giớ phút này mấp máy môi một hồi lại đến một câu cũng nói không ra. Mà người đàn ông kia như quả cà rơi bị phủ sương, ngây ngốc lúng túng, đến thở cũng không dám.
Ôn Dĩ Ninh dần ý thức được mình về không đúng lúc. Bộ não của cô đình lại nửa giây, sau đó chậm rì rì phản ứng lại, thậm chí còn đang nghĩ xem có phải bản thân nên lùi lại, sau đó đóng cửa cài then hộ bọn họ hai không.
Giang Liên Tuyết còn chưa thất kinh được hai giây, lập tức lấy lại uy phong, chống nạnh mắng: "Gọi điện trước sẽ chết à! Đột nhiên tập kích vui lắm phải không!"
Đoán chừng là bị khí thế đó của bà dọa, người đàn ông trung niên kia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hé răng, đứng ngây ngốc tại chỗ lúng túng.
Là người đàng hoàng.
Tầm mắt của Ôn Dĩ Ninh dừng lại trên người ông ấy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất quen mắt. Sau đó chợt bừng tỉnh ra, đây không phải là vị tái xế chở bọn họ từ bệnh viện về vào cái ngày bệnh sỏi của Giang Liên Tuyết tái phát hay sao? Khi đó vị tài xế này còn hỏi xin wechat của Giang Liên Tuyết, cũng giống hệt như hiện tại, đỏ mặt lúng túng.
Con gái đã trở về, người đàn ông kia có lẽ nghĩ còn ở lại đây cũng vô nghĩa, liền yên lặng rời đi. Lúc đi qua Ôn Dĩ Ninh, người đàn ông phương Bắc cao một mét tám vẫn cứ giữ mãi tư thế cúi đầu khom lưng dè dặt kia.
Cửa đóng lại, Giang Liên Tuyết ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, làn váy hất lên một nửa lộ ra đôi chân trắng như tuyết, bà nói: "Dương Quốc Chính, tài xế."
Ôn Dĩ Ninh thay giày đi vào nhà, tâm trạng rất bình thản. Từ trước đến giờ cô chưa từng phản đối Giang Liên Tuyết tái giá, nhân sinh khổ đoản, bà đã ăn trái đắng một lần, hiện tại có người thích hợp làm bạn Ôn Dĩ Ninh cũng hết lòng tán thành. Cô không tỏ rõ thái độ, lái xe cả một tối quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn ngủ. Vừa bước vào phòng liền nằm lì trên giường, Giang Liên Tuyết tựa người cạnh cửa, trên tay kẹp một điếu thuốc, "Hôm nay không phải cuối tuần, về đây làm cái gì? Đừng nói là bị khai trừ rồi đấy nhé?"
Ôn Dĩ Ninh vùi đầu trong cánh tay, giọng nói rất phiền muộn, "Không có."
Giang Liên Tuyết a một tiếng, dĩ nhiên là chưa tin.
Ôn Dĩ Ninh hơi nhổm dậy, nghiêng đầu nhìn bà, lúc này mới phát hiện Giang Liên Tuyết vì nóng nên đã cắt ngắn tóc đi, trẻ trung lại càng không đúng với độ tuổi này của bà. Mặt bà rất nhỏ, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ, không cần trẻ tuổi, dáng vẻ này của Giang Liên Tuyết cũng đủ sánh với bốn từ phong tình vạn chủng rồi.
Ôn Dĩ Ninh ngờ ngợ cảm thấy, hình như bà lại gầy đi một vòng, "Có phải mẹ lại không ăn cơm đàng hoàng, cả ngày chỉ biết đánh mạt chược không hả?"
Giang Liên Tuyết hừ lạnh, "Tân trang lại thì nhìn khác đi thôi. Còn không ngại mà nói mẹ, chính con gầy thành cái bộ dạng gì sao không nói? Cái bộ ngực đó chắc cũng chẳng còn tới hai lạng thịt."
Ôn Dĩ Ninh chôn đầu về giường, lười để ý bà.
Giang Liên Tuyết xoay người muốn về phòng ngủ, được một bước lại dừng, hơi nghiêng đầu nói: "Dương Quốc Chính cũng không tệ lắm, vợ ông ta khó sinh mà chết, con cũng không có. Gia đình đơn giản, thân thể tráng kiện không có tật xấu, thu nhập một tháng lái taxi cũng được năm, sáu ngàn, sẽ không trở thành gánh nặng."
Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, "Mẹ cứ xem thế nào rồi làm thôi."
Không đúng.
"Sao mẹ biết thân thể ông ấy tráng kiện không có tật xấu?"
Giang Liên Tuyết giương cằm, kiêu ngạo như con khổng tước xòe đuôi, "Con quản được sao? Dành thời gian mà quan tâm đến cái tên bạn trai già kia của con kìa."
Ôn Dĩ Ninh có chút không chịu nổi, từ trên giường ngồi dậy, cao giọng nói: "Sao mẹ cứ nói anh ấy già mãi thế? Anh ấy cũng chỉ mới hơn ba mươi thôi, đàn ông ba mươi tuổi là già sao?"
"Hờ hờ, không phải thì không phải thôi, làm gì mà căng thế." Giang Liên Tuyết ném cho cô cái ánh mắt khinh thường, lại bỏ lại một câu tức chết người, "Vậy cậu ta cần phải nắm chặt, già vậy không biết còn sinh con được không, mà còn sống được bao lâu nữa cũng không biết đây."
Ôn Dĩ Ninh dứt khoát không đáp lại bà, có bệnh.
Kim giờ nhích sang số 1, đêm khuya thanh tĩnh, đô thị nhỏ nơi Giang Nam này ngày đêm rất rõ ràng, đêm đầu thu lại càng yên bình an lành, không giống những nơi thành phố lớn, ánh sáng chiếu rọi đêm đen. Ôn Dĩ Ninh ngồi khoanh chân trên giường nhìn thứ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa số không biết trải rộng được bao xa kia, mái tóc để xõa, mềm mại đậu lại trên bả vai. Cô cầm điện thoại lên, sau khi Đường Kỳ Sâm gửi tin nhắn kia cho cô vẫn chưa liên lạc lại thêm một lần nào.
Ngủ đi, đã trễ lắm rồi.
Ôn Dĩ Ninh xoay khớp xương cổ một chút, sau đó kéo theo tấm thân mệt mỏi đi tắm.
Đêm đó ngủ rất ngon, tình cờ sẽ có cơn gió mang theo hương hoa cúc ngoài cửa sổ len lỏi vào trong, vỗ về giấc mộng của con người.
Sáng sớm hôm sau, ngoài trời còn chưa sáng hẳn, Ôn Dĩ Ninh mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông cửa vang lên không ngừng. Cô mê mê tỉnh tỉnh mở mắt, tiếng chuông hình như vẫn còn ở bên tai. Bàn tay lần mò điện thoại bên cạnh, hơi động đậy một chút ý thức liền tỉnh táo lên không ít. Ôn Dĩ Ninh lúc này mới phát hiện không phải mình đang nằm mơ, đúng là đang có người nhấn chuông cửa.
Nhân viên chuyển phát nhanh bây giờ đều làm việc sớm như vậy sao?
Ôn Dĩ Ninh đấu tranh tâm lý vùng người ngồi dậy, khoác một chiếc áo khoác rồi như người mộng du đi ra cửa, lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài, cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị quạt bay. Đường Kỳ Sâm mặc chiếc áo khoác dài màu hạnh nhân, hai tay xỏ trong túi áo, trong khoảnh khắc ngước mắt mỉm cười với cô rất có mấy phần cảm giác bạch ngọc lang quân(*).
(*) người con trai trẻ tuổi tuấn tú
Anh nói: "Gõ cửa được một lúc rồi, điện thoại của em tắt máy."
Ôn Dĩ Ninh kinh ngạc, "Sao anh lại đến đây?"
Đường Kỳ Sâm hơi nghiêng đầu, "Lúc này không phải nên cho bạn trai em một cái ôm sao?"
Dứt lời, anh chậm rãi dang hai tay, như cười mà không phải cười nhìn cô.
Ôn Dĩ Ninh mím môi e lệ, sau đó nhào lên ôm lấy cổ anh, chân cách mặt đất, tâm tình hưng phấn khó mà che giấu: "Chào buổi sáng, lão bản!"
Đường Kỳ Sâm chốc lát được rót đầy ấm áp, cười đến mức khóe mắt đuôi lông mày đều rạng rỡ ý xuân, ôm eo cô tại chỗ xoay nửa vòng, "Chào buổi sáng."
Ôn Dĩ Ninh lùi người về sau, nhìn anh, "Không phải hôm nay anh mới về đến Thượng Hải hả? Sao lại? Còn nữa, sao anh lại đến đây được? Tự mình lái xe sao? Như vậy cả tối qua anh đều không được nghỉ ngơi à?"
Đường Kỳ Sâm cười nói: "Trả lời lần lượt. Tôi đã về từ sớm, tối qua về đến Thượng Hải, tôi không lái xe, lão Dư cũng tới đây rồi. Không cần nhìn, phía sau không có ai, đã trực tiếp đến khách sạn nghỉ ngơi."
Hơn sáu giờ sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, nhưng giờ khắc này trong lòng Ôn Dĩ Ninh lại có ấm áp phủ kín, ánh nắng ban mai đã tìm đến cô từ thật sớm.
Đúng lúc này, phòng ngủ gần cửa bị dùng sức mở ra, Giang Liên Tuyết còn chưa ngủ đủ, ôm theo tức giận phừng phừng, mắt nhắm mắt mở nổi trận lôi đình, "Ôn Dĩ Ninh kia muốn chết phải không! Sáng sớm làm cái trò quỷ gì hả? Ồn ồn ào ào, nói chuyện còn lớn tiếng như vậy! Có muốn cho lão nương ngủ không hả?!!"
Công lực mắng người của Giang Liên Tuyết qua bao nhiêu năm vẫn không hề giảm sút, khí nuốt sơn hà bài bản mà mắng. Mắng xong xuôi đâu đấy, Giang Liên Tuyết mới mở mắt ra, tức thì tự đem chính mình làm cho choáng váng.
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh đứng đó, sống lưng thẳng tắp, chiếc áo khoác dài làm nổi bật lên khí chất ngọc thụ lâm phong của anh. Nhìn ra vô cùng trẻ tuổi, màu da trắng vừa đủ hiếm có của đàn ông, không hiện ra nữ tính, chỉ làm nổi bật khí chất. Anh khẽ gật đầu với Giang Liên Tuyết, nụ cười ôn hòa: "Chào bác gái."
Giang Liên Tuyết lúc này mới phản ứng lại, sau đó nhận ra bộ dạng hiện tại của mình như thế nào.
Bà chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mái tóc mới cắt ngắn, sau một đêm lăn lộn không khác gì cái ổ quạ. Ngũ quan của bà tuy tốt, nhưng không được chỉnh trang đàng hoàng, đứng trước mặt Đường Kỳ Sâm quả nhiên như trên trời và dưới đất. Giang Liên Tuyết bối rối mấy giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh, tức tốc đổi thành khuôn mặt của người mẹ hiền từ, hạ giọng xuống, mỉm cười nói: "A, Đường tiên sinh đấy à, tuổi trẻ tài cao lại còn anh tuấn. Mau vào nhà ngồi đi, cứ tự nhiên. Dĩ Ninh, con tiếp chuyện người ta đi, mẹ vào thay bộ quần áo rồi ra làm bữa sáng cho hai đứa."
Dứt lời, lại hiền lương thục đức quay về phòng ngủ, trước lúc đi còn không chút biến sắc ném cho Ôn Dĩ Ninh một ánh mắt sắc lẻm.
Ôn Dĩ Ninh nhịn cười, dẫn Đường Kỳ Sâm vào nhà, "Mẹ em là như vậy đấy, anh phải thật khoan dung mới được."
Đường Kỳ Sâm cười cười, "Em lớn lên rất giống mẹ."
Ôn Dĩ Ninh nhỏ giọng nói: "Bà ấy đổi quần áo xong sẽ càng xinh đẹp, xuỵt, đừng để bà nghe thấy, nếu không sẽ đắc ý cả một ngày mất."
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Ôn Dĩ Ninh nói: "Anh ngồi đi, em đi thay quần áo."
"Đi đi, đừng để bị cảm."
Đến khi hai mẹ con rửa mặt đánh răng xong xuôi đi ra, Đường Kỳ Sâm đang ngồi trên ghế sô pha trả lời email. Sau đó có điện thoại gọi tới, là chi nhánh của công ty ở nước ngoài, toàn bộ quá trình đều dùng tiếng Anh.
Giang Liên Tuyết nhìn chằm chằm người ngồi đó, "Rất tinh anh nha, cũng không già đến mức đó."
Ôn Dĩ Ninh: "Mẹ đừng có nói linh tinh, không lịch sự chút nào cả."
Giang Liên Tuyết lạnh giọng a một tiếng, "Cậu ta đây là ý gì? Đến cửa gặp người lớn sao? Thật sự có tình cảm với con rồi?"
Ôn Dĩ Ninh thở dài, "Con thật sự không muốn nói chuyện với mẹ."
"Đừng có nói cậu ta sẽ ngủ ở nhà chúng ta đó nhé?"
"Yên tâm, con đưa anh ấy đến khách sạn."
Giang Liên Tuyết kinh ngạc thốt lên: "Được đấy Ôn Dĩ Ninh, đi thuê phòng luôn rồi."
Ôn Dĩ Ninh cười mắng: "Phục mẹ rồi."
Bữa sáng ăn ở nhà, Ôn Dĩ Ninh làm mì sợi, ba người ngồi trước bàn ăn, tướng ăn của Đường Kỳ Sâm rất đẹp, vừa nhìn liền biết gia đình có nề nếp giáo dưỡng ra. Giang Liên Tuyết ngày thường vốn chậm rãi nhai nuốt, ngày hôm nay lại như hổ đói càn quét, một loáng đã ăn xong, sau đó tìm cớ ra ngoài.
Ôn Dĩ Ninh hỏi Đường Kỳ Sâm: "Em đưa anh đến khách sạn nhé, anh nghỉ ngơi một lúc."
Đường Kỳ Sâm lắc đầu, "Không muốn đi."
Ôn Dĩ Ninh nhìn anh, "Vậy anh vào phòng em ngủ một lúc."
Đường Kỳ Sâm gật đầu, "Ừ."
Đi suốt một đêm, mấy ngày nay đều trong trạng thái làm việc điên cuồng, Đường Kỳ Sâm mệt là thật, tối qua ngồi trên xe còn bị đau dạ dày, đau đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi. Anh có mang theo bộ quần áo đơn giản, liền ở ngay trong phòng Ôn Dĩ Ninh tắm rửa sạch sẽ rồi thay đi.
Ôn Dĩ Ninh tranh thủ lúc đó đổi toàn bộ ga trải giường, đệm và chăn, nhìn thấy người đi ra mới ngồi dậy: "Nào, để em sấy tóc cho anh."
Âm thanh phát ra từ máy sấy tóc giống như bản hòa tấu cho buổi sớm tinh mơ, mặt trời đã ló ra khỏi chân mây, ánh nắng vàng rực rỡ rơi xuống bệ cửa, đậu lại trên vách tường, như có những viên thạch anh nhỏ xếp thành hàng. Ngón tay mềm mại của Ôn Dĩ Ninh len lỏi trong mái tóc anh, động tác dịu dàng, từng chút từng chút một vuốt ra mấy lọn tóc của anh. Hai bên thái dương của Đường Kỳ Sâm được cắt tỉa gọn gàng, cảm giác rất không tệ, Ôn Dĩ Ninh nổi hứng, đầu ngón tay đặt trên đó nguệch ngoạc viết chữ.
Cô hỏi: "Đoán xem đây là chữ gì?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Chúng."
Ôn Dĩ Ninh tiếp tục viết, từng nét nắn nót hạ xuống, viết xong, cô đặt máy sấy tóc xuống, từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi người thò cái đầu về trước, "Chữ này?"
Đường Kỳ Sâm yên lặng một chút, giọng nói sau khi tắm rửa mang theo hương thơm khoan khoái, nhiệt độ ấm áp, lại có chút khàn: "Là chữ "ta"."
Ôn Dĩ Ninh viết chính là,
Chúng ta.
Trong lòng Đường Kỳ Sâm nổi lên chua xót, anh nắm chặt cánh tay cô, thuận thế kéo người xuống, để cho cô ngồi trên đùi mình.
Hai người đối diện, trong ánh mắt là một loại tâm tình không cần nói cũng biết. Ôn Dĩ Ninh thình lình cúi đầu, áp trán hai người lên nhau, mũi chạm mũi. Cuối cùng nói: "Lão bản, không sao, anh không cần giải thích. Em tin tưởng anh, cũng sẽ không hiểu nhầm. Em sẽ bảo vệ anh thật cẩn thận, em muốn khắc một cái ấn cho anh."
Đường Kỳ Sâm ôm eo cô, thấp giọng: "Ấn gì?"
Đôi con ngươi khẽ chuyển động, Ôn Dĩ Ninh hơi cúi người, đẩy cổ áo mở rộng của anh ra, trên xương quai xanh bên trái đặt xuống một nụ hôn, đầu lưỡi liếm nhẹ mấy cái, sau đó thình lình dùng lực cắn thật mạnh.
Cuối cùng cô từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu lên, khóe mắt mang theo ý cười, "Ấn dâu tây."