Lý Nhất Nam suy xét hồi lâu mới nặn ra được một ý nghĩ, cô không chắc chắn hỏi Lâm Quát: "Chẳng lẽ bọn Vương Miểu cho rằng phòng có piano an toàn hơn sao?"
Lâm Quát xem điện thoại, tin nhắn gửi cho "Cơn gió ngọt ngào" đại khái đã qua gần nửa tiếng, thế nhưng vẫn chưa nhận được phẩn hồi.
Điều này khiến Lâm Quát vô cùng lo lắng, cậu không hiểu rõ quy chế điểm tích lũy của Vây Thành, không biết "Cơn gió ngọt ngào" tiêu nhiều điểm tích lũy như vậy có thể nguy hiểm đến tính mạng như mưa đạn từng nói hay không.
Lý Nhất Nam bắt gặp Lâm Quát ôm lấy điện thoại, thời gian rất lâu đều giữ nguyên động tác ngơ ngác nhìn màn hình, thế là cẩn thận dè dặt hỏi: "Đại lão, anh sao vậy?"
Lâm Quát lấy lại tinh thần, mím chặt môi, lại chớp mắt một cái giấu nỗi lo xuống: "Không có."
Dù nói vậy, Lâm Quát vẫn để lại một tin nhắn cho "Cơn gió ngọt ngào".
[Lâm Quát ]: Nhận được tin nhắn thì trả lời anh.
Vừa gửi đi, Lâm Quát không yên tâm đặt di động sang bên cạnh, hỏi Lý Nhất Nam: "Trước đó nói gì?"
Lý Nhất Nam lặp lại: "Hai người Vương Miểu và Chu Hải bởi vì cảm thấy phòng piano càng an toàn hơn, mới chủ động lựa chọn nó sao?"
Lâm Quát gật đầu, đáp án rõ ràng bày ra trước mắt, trừ lý do đó thì còn nguyên nhân nào có thể khiến Vương Miểu "Biết rõ núi có hổ, vẫn cố trèo lên núi" như vậy?
Lý Nhất Nam tức giận nói: "Tôi chưa từng nói, bọn họ rốt cuộc là người thế nào vậy!...!Đại lão, gian phòng trước đó của chúng ta thực sự an toàn nhất sao?"
Lâm Quát lắc đầu: "Chưa chắc."
Lúc ở hành lang, Lời Lâm Quát định nói nhưng bị Lương Tư Hồng chặn lại thực ra là, "Tôi không chắc chắn đêm nay gian phòng ngủ này có an toàn hay không", hiển nhiên, Lương Tư Hồng cũng đoán được tâm tư Vương Miểu, lúc ấy mới giật dây Lâm Quát đáp ứng đề nghị đổi phòng của cậu ta.
Đúng lúc này, tín hiệu vây vang lên một tiếng, Lâm Quát nghe được âm thanh thông báo, biết là "Cơn gió ngọt ngào" trả lời.
Trong khi chờ đợi, cậu đã tìm tòi chức năng của tín hiệu vây, cài đặt âm thanh thông báo đặc biệt mỗi khi nhận được tin nhắn "Cơn gió ngọt ngào" gửi tới.
Mở tin nhắn.
[Lâm Quát]: Cảm ơn.
[Lâm Quát]: Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.
[Cơn gió ngọt ngào]: Chấp nhận lời cảm ơn~
[Cơn gió ngọt ngào]: Vừa rồi đang tắm, ca ca có chuyện gì sao?
Lâm Quát nhẹ nhõm thở phào, ngay sau đó tin nhắn bên kia tựa như không có điểm cuối, cứ một tin lại một tin gửi đi.
[Cơn gió ngọt ngào]: ???
[Cơn gió ngọt ngào]: Đặc biệt quan tâm?
[Cơn gió ngọt ngào]: Ôi tụi con trai.
Lâm Quát: …
Chắc hẳn "Cơn gió ngọt ngào" vẫn luôn xem livestream, qua đó nghe được âm thanh đặc biệt của tin nhắn mà mình gửi tới.
Tai Lâm Quát thoáng đỏ lên, cậu cảm thấy những dấu hỏi chấm liên tiếp của "Cơn gió ngọt ngào" hàm chứa ý tứ phức tạp, dường như không quá vui vẻ, cũng không quá tình nguyện muốn nhận sự quan tâm đặc biệt này.
Lâm Quát lập tức muốn giải thích.
"Cơn gió ngọt ngào" lại lạnh lùng gửi tới tin nhắn cuối cùng, bảo cậu tập trung vào phó bản.
Thấy thế Lâm Quát đành xoá hết lời giải thích đã viết được một nửa kia.
Nhìn đến khung trò chuyện trống trơn, trong lòng Lâm Quát đột nhiên dâng lên một dấu hỏi chấm to đùng, "Cơn gió ngọt ngào" tức giận?
Lâm Quát có chút phiền muộn và luống cuống, kỳ thực cậu chỉ đơn giản muốn cảm ơn, không cố ý làm "Cơn gió ngọt ngào" tức giận.
Cậu âm thầm xoá âm thanh đặc biệt đi, trong lòng thành thật xin lỗi "Cơn gió ngọt ngào" vì đã mạo phạm.
Lại đặt điện thoại xuống, tầm nhìn chuyển đến avatar của "Cơn gió ngọt ngào".
Lâm Quát đã quen tiếp xúc với công việc vẽ tranh chân dung, "Cơn gió ngọt ngào" dùng manga làm avatar, rất giống với phong cách hội hoạ của Lâm Quát, điều này khiến cậu nghĩ đến tác phẩm của mình.
Trừ việc kiếm cơm bằng cách bán tranh vẽ, cậu còn rất nhiều tác phẩm không công khai.
Những bức tranh này có lúc là cậu ngẫu nhiên vẽ ra, cũng có lúc là vẽ theo cảm xúc.
Vẽ theo cảm xúc chính là, cậu vui sẽ vẽ một bức, buồn sẽ vẽ một bức, hoặc bị lừa đến suýt chút nữa mất hết tiền tiết kiệm mà sinh ra cảm giác "sợ hãi", cũng sẽ vẽ một bức.
Những bức tranh này có tác dụng trấn an, mặc dù thành phẩm mang nặng cảm xúc cá nhân.
Vì vậy, cùng với bản nhạc Canon đêm qua lộ ra nỗi sợ, không bằng nói là vật kia đánh đàn mục đích chính là để trấn an cảm xúc sợ hãi của bản thân.
Nhưng mà sau đó tại sao lại yên lặng? Thế giới luôn đầy biến động, không thể nào đối phó với những sự việc khó khăn bằng cùng một cách, giống như đột nhiên ở trước mặt bạn xuất hiện một cái hố to không đáy, bạn thử bước qua nó, nhưng thật đáng tiếc, bạn ngã vào trong hố, một thân chật vật lấm lem bùn đất.
Xung quanh đen kịt một mảnh, bạn rất sợ hãi, bạn thử dùng cách ca hát để trấn an mình, để cổ vũ động viên chính mình.
Nhưng lần thứ hai, đối mặt cái hố này, bạn sẽ vẫn liều lĩnh bước qua nó sao? Bạn còn rất nhiều cách có thể đối phó nó, tỉ như vòng qua nó, tỉ như…
Lấp đầy nó.
Vương Miểu và Chu Hải lành ít dữ nhiều.
Nhưng hai tên này đến cùng có thể gặp dữ hóa lành đúng như Lương Tư Hồng nói tới, là do chính bọn họ lựa chọn, để xem nữ thần may mắn có nguyện ý chiếu cố bọn họ hay không.
Ngày thứ hai, cửa phòng Lâm Quát bị lực lớn gõ vang.
Lâm Quát mở mắt, nghe thấy tiếng người huyên náo ngoài cửa, tên mặt sẹo lớn tiếng chửi rủa, âm điệu run run: "Này… tỉnh tỉnh…"
Lương Tư Hồng bình tĩnh nói: "Lâm Quát, là chúng tôi."
Lâm Quát xoay người xuống giường mở cửa.
Đội ba người kia tái mét mặt nhìn Lâm Quát, giọng nói Lương Tư Hồng khàn khàn: "Có chuyện rồi."
Lâm Quát dừng lại một lát hỏi: "Ai?"
Lương Tư Hồng nuốt xuống một ngụm khí mới nói: "Cả hai đều…"
Lâm Quát hỏi: "Ở đâu?"
Lương Tư Hồng: "Vẫn ở trong phòng."
Bầu trời đêm nay lộ ra sắc trắng đầu tiên như được giải cấm chế, Lương Tư Hồng tiến vào phòng xem xét Vương Miểu và Chu Hải, cửa đã bị mở ra, người mới hôm qua còn nhảy nhót loạn xạ thì giờ đã nằm bất động trên mặt đất, vết máu trên sàn nhà thuận theo kẽ hở gạch lát nền chảy đến trước cửa.
Tên mặt sẹo run rẩy hai chân, nữ sinh ở cùng bọn gã hai đêm sợ hãi la hét không ngừng.
Lương Tư Hồng biết hai người này không có tác dụng, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lâm Quát.
Đội 7 người còn lại 5 đều đến gian phòng đặt piano, Lâm Quát còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi máu tươi sộc thẳng lên mũi, trong đó còn thoáng qua một mùi vị khác không thể nói rõ, tựa như tro bụi của chiếc gạt tàn chất đống thuốc lá mười ngày nửa tháng.
Lâm Quát thích ứng môi trường xong liền quan sát khắp phòng.
Chu Hải ngã bên cửa, ngực bê bết máu.
Hai tay cứng ngắc trong trạng thái cầm thứ gì đó trước ngực, tựa như nắm lấy thanh kiếm sắc bén đâm vào mình, nhưng trước ngực chẳng có thứ gì cả.
Polaroid lăn lóc một bên, có vết xước rõ ràng quanh góc.
Lâm Quát nói với Lương Tư Hồng: "Anh xem thứ này có chụp được cái gì hay không."
Phân phó Lương Tư Hồng xong, lúc này cậu mới tiến vào phòng xem xét Vương Miểu.
Vương Miểu tử vong ở trên giường, Lâm Quát không phải chuyên ngành pháp y, nhưng vẫn nhìn ra Vương Miểu chết so với Chu Hải khổ sở hơn.
Dễ thấy nhất chính là phải chịu đựng đe doạ trước khi tử vong, sau đó đến tốc độ tử vong.
Trên giường toàn là vết máu, drap lộn xộn lộ ra cả mặt đệm lò xo, từ đó cho thấy trước khi chết Vương Miểu đã giãy dụa một phen, cậu ta bị ép lui đến góc giường, cuối cùng không thể lui được nữa.
Tử trạng so với Chu Hải khác biệt ở chỗ, hai tay Vương Miểu mở ra, trên tay còn có thứ gì đó đen xì.
Lâm Quát lại gần xem xét, một luồng tro bụi gay nồng sộc thẳng vào mũi.
Cậu không kịp đề phòng ho khan hai tiếng, sau lần ho này, Lâm Quát thở mạnh đã thổi ra một tầng tro bụi trên người Vương Miểu.
Cậu lui về sau nửa bước, kìm nén ho khan, sau đó quay người nhìn Chu Hải nằm dưới nền nhà, quả nhiên trên thân Chu Hải cũng có một tầng tro bụi giống vậy.
Ánh mắt Lâm Quát rơi vào polaroid trên tay Lương Tư Hồng, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Có, chờ tôi in nó ra." Lương Tư Hồng hơi gật đầu, thao tác hai lần, polaroid nhả ra một tấm phim nhựa.
Anh ta cầm phim nhựa phe phẩy vài cái trong không khí, vừa nhìn lướt qua vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt.
"Đưa tôi." Lâm Quát duỗi tay.
Lương Tư Hồng giao tấm phim nhựa cho Lâm Quát, lúc cậu nhìn thấy hình ảnh liền nhăn nhíu lông mày.
"Là… quỷ sao?" Lý Nhất Nam cũng bị doạ sợ, lúc này đang