Lâm Quát nói xong lời này, ánh mắt đầy thâm ý lướt qua quản gia.
Lương Tư Hồng vốn còn đang thắc mắc chợt bắt gặp cái nhìn này, lời ra đến miệng liền biến thành nụ cười nói với Lâm Quát: "Điểm thưởng của cậu nhất định sẽ không thấp."
Lâm Quát đối với chuyện khen thưởng điểm tích lũy là không chút hứng thú, giống như khi cậu giao tác phẩm của mình cho những thánh chê ngoài nghề đánh giá, một chữ cậu cũng sẽ không nghe.
Nhắc đến hệ thống máy chủ, lời lẽ châm chọc vô thức lại tràn lên miệng, Lâm Quát vừa muốn móc mỉa, trong đầu chợt vang lên giọng nói sang sảng: "Lần sau tái phạm, tôi liền hát ngay trước mặt cho cậu nghe."
Lâm Quát cứng đờ giây lát, cứng rắn khoá miệng lại.
Đám người lần thứ ba theo quản gia trở lại tầng hai, hành lang kéo dài sâu không thấy đáy, đèn áp tường mờ sáng chẳng thể soi đến ngóc ngách u tối nhất.
Quản gia dẫn người tới nơi: "Đêm nay vẫn nên cẩn thận… cẩn thận một chút, hi vọng… hi vọng mọi người mã đáo thành công."
Giống với hai ngày trước, quản da nói xong liền chuồn thẳng, để lại đám người hai mặt nhìn nhau.
Lương Tư Hồng cười khổ: "Giờ mới hiểu được, vốn dĩ mỗi tối quản gia nhắc nhở đều không phải nói với chúng ta."
Đêm đầu tiên, quản gia nói "ban đêm không nên tùy tiện ra ngoài", bởi ông ta nhìn thấy bọn họ nên muốn nhắc nhở bên kia.
Đêm thứ hai, quản gia nói "cẩn thận một chút", bởi bên kia biết được sự tồn tại của kẻ xâm nhập nên quyết định chủ động tấn công, lời này là quản gia quan tâm tới bên kia.
Đêm nay…
Một nữ sinh luôn có cảm giác tồn tại rất thấp đang không ngừng run lẩy bẩy: "Đêm nay chúng ta nhất thiết phải đợi trong phòng à? Đợi ở nơi khác không được sao?" Cô rất kháng cự tầng hai.
Lương Tư Hồng do dự nói: "Không gì là không thể, cô muốn trở lại tầng một cũng có thể, chỉ cần cô…" Anh ta cố ý dừng lại, lời lẽ đầy ẩn ý.
Sắc mặt Lâm Quát nháy mắt trở nên khó coi, giọng nói nghiêm trọng hơn hẳn mọi lần: "Đừng xuống dưới."
Lâm Quát không khó đoán ra ẩn ý của Lương Tư Hồng.
Lời kia đầy đủ thực ra là, chỉ cần cô xác định, quản gia dặn dò trở về phòng nghỉ ngơi cũng là nhắm vào "bên kia", bằng không sẽ đi ngược lại với cốt truyện của phó bản, kết cục này định trước là thê thảm.
Lương Tư Hồng chỉ dẫn nữ sinh làm bia đỡ đạn, đây mới là đêm thứ ba, bọn họ cần vượt qua năm ngày, nếu nữ sinh không bị giết ở tầng một, nếu đêm nay có thể may mắn sống sót, vậy đêm mai bọn họ cũng có thể chờ đợi ở đó.
Đáng tiếc sợ hãi đã xâm chiếm lý trí nữ sinh, cô không nghe theo Lâm Quát, ngay khi hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đã tức tốc lao xuống cầu thang.
Lý Nhất Nam theo bản năng gọi với lại: "Tiểu Vũ."
Nữ sinh kêu là "Tiểu Vũ" bỏ ngoài tai tiếng gọi đằng sau, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt đám người.
Lương Tư Hồng nhún vai, làm ra động tác "tôi cũng hết cách": "Đây là lựa chọn của cô ấy, cậu có thể khẳng định tầng một nguy hiểm không? Hơn nữa, tầng hai đã biết trước sẽ gặp bất trắc, nếu cô ta có thể tìm được một vị trí an toàn, không phải là chuyện tốt đối với cậu, và với cả chúng ta sao?"
Lâm Quát giận quá hoá cười: "Hi vọng anh sống được tới lúc xác định tầng một an toàn."
Nét cười trên mặt Lương Tư Hồng cứng lại, tên mặt sẹo thấy vậy hung hăng nói: "A Lương nói sai sao? Bớt mẹ nó trù ẻo người khác."
Lâm Quát không tiếp tục để ý hai người cũ này, cậu vẫn lựa chọn gian phòng đặt piano kia, lên tiếng gọi Lý Nhất Nam.
Lý Nhất Nam nhanh chân theo cậu tiến vào, Lâm Quát "rầm" một tiếng đóng chặt cửa.
Cậu rất dễ dàng tin tưởng kẻ khác, mà người như cậu đã định không quen nhìn kẻ khác chơi đùa với sinh mạng của ai đó, ví như Lương Tư Hồng, ví như hệ thống máy chủ, ví như khán giả tràn đầy ác ý khi xem livestream.
Ngăn cách Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo bên ngoài cửa, tâm trạng Lâm Quát bấy giờ mới tốt hơn đôi chút.
Mặc dù Lý Nhất Nam cũng rất bất mãn với cách làm của Lương Tư Hồng, nhưng cô hiện tại cũng khó mà bảo vệ được bản thân, liền không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa: "Hi vọng Tiểu Vũ không xảy ra chuyện."
Dứt lời, Lý Nhất Nam nhìn đến Lâm Quát: "Đại lão, đêm nay chúng ta thực sự trốn trong tủ quần áo sao?"
Gian phòng nhỏ đặt piano có vách ngăn dùng để treo đồ, Lâm Quát tuy gầy nhưng dù sao cả người trốn ở trong đó, không động đậy thì miễn cưỡng có thể, nhưng nếu một khi xảy ra bất trắc thì chẳng khác nào tự triệt đường sống.
Nghĩ sao cũng thấy không phải lựa chọn sáng suốt gì, nhưng đó quả thực lại là lời Lâm Quát chính miệng nói ra.
Lý Nhất Nam thử suy đoán tâm tư cậu, bỗng nhiên phấn khích reo lên: "Đại lão tôi biết rồi, anh cố ý nói cho quản gia nghe đúng không?"
Không ở một ngày, Lâm Quát lần nữa dò xét bài trí trong phòng.
Piano, giường, tủ quần áo… vật có tác dụng che chắn không nhiều.
Cậu "ừm" một tiếng đáp lấy lệ.
Lâm Quát nhìn tới đầu giường, ngẫu nhiên phát hiện rèm treo hai bên cửa sổ.
Rèm treo dài rộng lại cao, đánh giá sơ bộ cũng khá vừa ý, Lâm Quát tiến lên thả rèm treo xuống.
"Trốn ở đây." Lâm Quát chỉ vào vị trí bên trái, chờ Lý Nhất Nam chạy tới đứng vào điểm chỉ định, cậu đột nhiên có linh cảm liếc nhìn ra sau, ngay vào khoảnh khắc ánh mắt chạm đến cánh cửa gỗ, hành lang liền vang lên tiếng bước chân quỷ dị cùng với tiếng thì thầm.
"Đuổi bọn nó ra ngoài."
"Giết bọn nó, toàn bộ!"
Không còn thời gian nữa, Lâm Quát vén tấm rèm bên phải lên đứng vào đó, đè thấp âm lượng nói với Lý Nhất Nam: "Dù có thứ gì tới kéo rèm cửa, cô nhất định phải bọc mình thật kỹ.
Lý Nhất Nam muốn hỏi nguyên nhân, chỉ là giọng điệu Lâm Quát lộ ra một loại gấp gáp, điều này khiến cô không thể không tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng.
Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, Lý Nhất Nam toát mồ hôi lạnh, quần áo sau lưng đều bị thấm ướt, dù là thở ra hay hít vào đều bị khí lạnh xuyên qua lỗ chân lông thẩm thấu vào xương.
Lý Nhất Nam bất an nhìn qua Lâm Quát, cửa đã bị khoá từ trong, vật bên ngoài phát giác không mở được cửa tức thì nổi điên, tiếng nện cửa "rầm rầm rầm" như sấm rền đánh vào lồng ngực.
Nhưng dù là thế, Lâm Quát vẫn không tỏ ra sợ sệt chút nào, điều này khiến Lý Nhất Nam không khỏi cảm khái, đại lão quả nhiên là đại lão.
Nhận ra ánh mắt Lý Nhất Nam quăng đến, Lâm Quát thoáng nhìn cô: "Bọn chúng sắp vào rồi."
Ơn trời có Lâm Quát nhắc nhở, Lý Nhất Nam rốt cuộc không thể phân tâm được nữa, hai tay run rẩy bấu chặt góc rèm.
"Ruỳnh…"
Cửa gỗ cuối cùng không chịu nổi lực phá mạnh, tay nắm kim loại tức thì rớt xuống mặt đất, va đập tạo ra mấy vết xước trên nền gạch men.
Cửa bị mở toang, một luồng gió quái dị không thể tả thông qua hành lạng thổi vào trong phòng, lạnh buốt khiến người tưởng như hồn lìa khỏi xác.
Lâm Quát cẩn thận duỗi tay kéo tấm rèm cửa, để lộ ra một khe hở nhỏ cung cấp tầm nhìn.
Cậu đứng đó lẳng lặng quan sát phía trước, mặc dù phía trước trống trơn, cái gì cũng không nhìn thấy.
May mắn còn có thể nghe ra tiếng bước chân quỷ dị, Lâm Quát di chuyển đường nhìn theo âm thanh, từ cửa gỗ chậm rãi kéo đến tủ quần áo.
Xem ra quản gia không giữ bí mật đêm nay trốn trong tủ quần áo của bọn họ.
Loạt soạt, cửa tủ quần áo di chuyển dọc theo thanh trượt, phản chiếu trong đôi mắt nâu của Lâm Quát chỉ có hình ảnh tủ quần áo tự động mở ra, tức thì con ngươi co rút lại, quả nhiên là vậy!
Lâm Quát nhanh như chớp lấy polaroid chụp một bức ảnh cuối cùng, màn trập "tách" một tiếng, cậu nhanh chóng nhét máy ảnh vào trong túi, hai tay nắm chặt góc rèm.
Trước khi tiếng chụp ảnh hấp dẫn vật kia đến, Lâm Quát ném cho Lý Nhất Nam một ánh mắt, ra hiệu cô quấn chặt màn cửa lại.
Lý Nhất Nam chỉ thấy trái tim yếu ớt của mình sắp muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng rất nhanh chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì phổi của cô đã cạn kiệt khí oxi.
Dù bản thân không phải trải qua tra tấn thì cô vẫn vô thức hít thở chậm lại, nhưng khi ngửi phải mùi khói bụi gay mũi kia vẫn khiến hô hấp cực kì khó khăn.
Lý Nhất Nam nhịn không được sặc hai tiếng, lập tức tay đều thoát lực.
Xong! Hôm nay tôi sẽ chết ở đây rồi.
Đó là ý