Lâm Quát cảm thấy "kinh sợ" hay "hoảng hốt" đều không thể hình dung Tiểu Vũ lúc này, mặc dù cậu đang bị cô chỉ thẳng mặt.
Biểu cảm của Lý Nhất Nam và Lương Tư Hồng đều không dễ coi, ngược lại chỉ có Lâm Quát là người điềm tĩnh nhất.
Nhìn qua Tiểu Vũ thực sự không bình thường, giống như bị thứ gì đó doạ sợ vỡ mật, không… Lâm Quát quan sát Tiểu Vũ, nếu đêm qua cô ấy nhìn thấy gì đó, nói cụ thể hơn là, Tiểu Vũ đêm qua nhìn thấy "Lâm Quát", cô bị "Lâm Quát" doạ sợ vỡ mật, sẽ chẳng có đạo lý đến sáng ngày hôm sau dám không chút đề phòng chỉ thẳng vào cậu.
Hiểu đơn giản là, may mắn sống sót sau khi trải qua nỗi khiếp sợ từ một kẻ cùng hung cực ác, nếu như muốn vạch trần cậu, cũng nhất định phải cân nhắc đến an toàn bản thân trước tiên.
Sự thực cả Lý Nhất Nam và Lương Tư Hồng cộng lại chưa hẳn là đối thủ của Lâm Quát, lúc này cả hai đều không thể cho Tiểu Vũ bất kỳ trợ giúp nào, nếu cô kích động đến Lâm Quát, còn không phải hại nhiều hơn lợi sao.
Nhưng Tiểu Vũ chỉ đến không phải Lâm Quát!
Cậu lập tức quay người, dù có lớn gan hơn người bình thường một chút, nhưng cậu vẫn bị thứ sau lưng làm cho giật mình.
Cả hai người kia cũng theo đó quay lại, lúc thấy rõ thứ đằng sau, lập tức như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.
Quản gia lặng im đứng phía sau, âm u nhìn bọn họ.
"Đệt." Lâm Quát giật lùi vào phòng, kéo giãn khoảng cách với quản gia.
"Ông ta… ông ta…" Tiểu Vũ cầu cứu nhìn Lâm Quát, cô dám chỉ thẳng vào quản gia, chắc hẳn biết cậu đang ở đây, giống với Lý Nhất Nam, đều cảm thấy an toàn mỗi khi có Lâm Quát bên cạnh.
Nhớ đến quản gia thuộc phe "bên kia", Lâm Quát lập tức ném cho Tiểu Vũ một ánh mắt, ra hiệu cô tạm thời im lặng, không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức.
Tiểu Vũ run rẩy ngậm miệng, co rúm vào một góc không dám lên tiếng.
Ba người ngoài cửa dần bình tĩnh lại, tiến vào phòng ngồi xuống, trên bàn ăn vẫn bày 6 phần điểm tâm.
Lâm Quát im hơi lặng tiếng liếc mắt xuống dưới, nhìn thấy một góc "chân" dính tro cốt kia.
Nó ngồi chồng chéo lên vị trí của Tiểu Vũ, liên tục lặp lại động tác nhỏ, giống như dẫm phải vật cứng gì đó mà mong muốn thoát khỏi hoàn cảnh không quá dễ chịu này.
Quản gia hôm nay khác hẳn, dù vẫn kiêng dè đứng ngoài cửa chẳng dám vào phòng, nhưng đã không sợ hãi giống như trước, trong mắt còn lộ ra một tia oán hận khó tả.
Lâm Quát nhanh chóng thu tầm mắt lại, lắc lắc đồ ăn trong tay, làm như vô ý nói: "Chúng ta bên này 4 người, "bên kia" 6 người, 4 cộng 6 bằng bao nhiêu, ông lại chuẩn bị bao nhiêu phần điểm tâm?"
Quản gia thoáng chốc ngây người, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hai bên khoé miệng cong lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Tôi làm đủ, từ nay về sau chỉ có 6 phần, mãi mãi chỉ có 6 phần."
Lâm Quát nghe vậy, phức tạp nhìn thoáng qua quản gia, nhíu mày không vui nói: "Ông thì làm được cái gì, cút đi."
Quản gia tức giận thở hổn hển, tựa như muốn tranh luận rõ ràng với Lâm Quát một phen, vừa định bước vào cửa lại cứng ngắc dừng lại: "Đêm nay, chính là đêm nay, về sau mọi chuyện sẽ trở lại bình thường!"
Ông ta lặp lại câu nói này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn càng lúc càng rõ, cuối cùng "ha ha ha" cười lên, sau đó lại tỏ ra ý tứ lười muốn so đo với người chết, quay người rời đi."
Chờ ông ta đi hẳn, Lương Tư Hồng liền vội vàng hỏi Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì đêm qua.
Tiểu Vũ vẫn chưa hết run: "Đêm qua tôi… tôi trốn trong phòng ăn." Nhớ lại chuyện đêm qua, Tiểu Vũ nháy mắt khóc tới nơi: "Quản gia tới…"
"Ông ta phát hiện ra cô?" Lý Nhất Nam vừa nghe đã thót tim, lau vệt mồ hôi cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lắc đầu: "Tôi không biết ông ta có phát hiện ra tôi không, chỉ đứng trước cửa phòng chứ không tiến vào...!Tôi không biết ông ta có nhìn thấy tôi không."
Lâm Quát: "Đừng sợ, từ từ nói."
Tiểu Vũ cảm kích nhìn cậu, tiếp tục kể: "Trong tay ông ta cầm một cái búa sắt."
Lương Tư Hồng: "Búa sắt?"
Tiểu Vũ quệt nước mắt: "Tôi không rõ lắm, chính là loại công cụ dùng để đục tường, khá nhỏ, tôi không biết gọi là cái gì."
Lương Tư Hồng còn muốn hỏi kỹ hơn, Lâm Quát lại ngăn cản: "Để cô ấy nói."
Lương Tư Hồng đành giữ im lặng.
Tiểu Vũ tiếp tục: "Ông ta đục trên cửa…" Tiểu Vũ vẫn còn khiếp sợ khi nhớ lại tiếng vang kia, nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, thứ khiến cô suy sụp chính là quản gia vừa đục vừa tự lẩm bẩm.
"Ông ta nói gì?" Lâm Quát hỏi.
Tiểu Vũ bứt chặt tóc mình: "Ông ta… ông ta nói… Tôi là Hạ Tâm Vũ." Đến đây cô không kiềm chế được nữa, nghẹn ngào kêu lên: "Ông ta nói ông ta là Hạ Tâm Vũ!"
Lý Nhất Nam ôm lấy Tiểu Vũ.
Tốt xấu gì cũng phải để Tiểu Vũ bình ổn lại, Lâm Quát hỏi: "Cô tên gì?"
Tiểu Vũ tuyệt vọng nói: "Hạ Tâm Vũ."
Một tiếng sét nổ vang bên tai đám người.
Lúc giới thiệu từ đầu phó bản, Tiểu Vũ chỉ nói mình gọi là "Tiểu Vũ", không hề nói hết họ tên.
Mà đám người cũng chỉ cần biết tên để phân biệt, cho nên chẳng ai đi hỏi rõ ngọn nguồn tên họ đầy đủ của Tiểu Vũ.
Giờ đã biết rồi, đám người ai nấy đều không thốt ra nổi một lời.
Đặc biệt là Lương Tư Hồng, sắc mặt nháy mắt khó coi tới cực điểm.
Lâm Quát liếc anh ta một cái: "Đêm qua, cái tên anh nghe được hẳn là Lương Tư Hồng?"
Lương Tư Hồng sửng sốt: "Cậu… làm sao cậu biết?"
Ban đầu Lâm Quát không biết, cậu vốn nghĩ Lương Tư Hồng giấu diếm manh mối chính là tên của cậu.
Nghe Tiểu Vũ thuật lại mới liên tưởng đến Lương Tư Hồng, vài ngày trước anh ta từng buộc cậu chứng minh thân phận liền nhìn ra được, anh ta là kiểu người thận trọng, không thể nào nghe thấy tên Lâm Quát mà vẫn chẳng chút đề phòng cùng ngồi ăn điểm tâm.
"Nếu anh nghe được là Lý Nhất Nam, tôi nghĩ lúc này anh đã bắt đầu thuyết phục tôi xử lý cô ấy rồi." Lâm Quát giễu một câu.
Lương Tư Hồng bất đắc dĩ cười cười xem như ngầm