Kít kít kít…
Tiếng móng tay cào lên mặt gỗ xuyên qua cánh cửa, sắc mặt Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đã không thể dùng khó coi để hình dung, cảm xúc ngổn ngang chồng chất trong lòng mấy ngày qua đạt tới giới hạn, trời mới biết hai cô gái có thể trải qua nó bằng cách nào.
Mà giờ đây, tia sáng thắng cuộc rõ ràng gần trong gang tấc chợt biến thành cảnh tượng hão huyền, mặc kệ là "hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều" hay là "tôi sẽ chịu đựng được bóng tối, nếu tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng", đều không đủ để bộc lộ cõi lòng bọn cô lúc này.
"Đại lão… Lương Tư Hồng… hình như anh ta xảy ra chuyện rồi…" từ đầu đến cuối Lý Nhất Nam đều nhắm mắt lại, tưởng chừng làm vậy có thể lừa mình dối người che dấu sự thật rằng bản thân đang ở trong hiểm cảnh.
Lương Tư Hồng xảy ra chuyện, đồng nghĩa tầng một cũng không an toàn, coi như may mắn sống sót vượt qua đêm thứ tư, vậy một đêm cuối cùng thì thế nào? Bọn cô phải làm sao để vượt qua được?
Trong ba người chỉ có trạng thái của Lâm Quát coi là bình tĩnh nhất, nhưng cũng không được tính dễ nhìn.
Vì bản thân cậu luôn tản ra một loại cảm giác xa cách, khiến sắc mặt càng thêm ảm đạm.
"Lương Tư Hồng." Lâm Quát lạnh lùng lên tiếng: "Đừng giả thần giả quỷ."
Tếng cào cửa khựng lại giây lát, tiếp đó càng dùng sức hơn, tạo ra âm vang đâm vào màng nhĩ, khiến người cực kì khó chịu.
Lý Nhất Nam sững sờ: "Đại lão, anh là… có ý gì?"
Tiểu Vũ cũng hốt hoảng nhìn Lâm Quát.
m giọng Lâm Quát càng lạnh xuống mấy độ: "Vai trò của NPC là quản gia, bữa sáng mấy ngày qua đều do ông ta chuẩn bị, một người thường xuyên xuống bếp làm sao giữ được móng tay."
Tiếng cào cửa im bặt.
Lâm Quát chất vấn bằng giọng điệu chẳng mấy bình thường: "Anh muốn làm gì?"
Hai nữ sinh không hẹn cùng nhìn khoá vào cửa gỗ, đôi bên cách một tấm cửa đều im lặng nửa ngày, lâu sau mới truyền đến tiếng Lương Tư Hồng cười khẽ: "Lâm Quát, cậu thực sự rất mạnh, nếu cậu có thể sống sót ra khỏi phó bản này, tôi tin chắc cậu sẽ trực tiếp từ kẽ hở Vây Thành đến được khu thành trên.
Lâm Quát không rảnh nói nhảm với Lương Tư Hồng, từ lúc xuống dưới cậu vẫn luôn chú ý nghe ngóng động tĩnh tầng hai, xác định mình không hề nghe nhầm, tiếng loạt xoạt trên đó đang ngày càng tăng thêm.
Nghe được giọng của Lương Tư Hồng, Lý Nhất Nam vội vàng nói: "Mau mở cửa! Hiện tại tầng hai vẫn chưa phát hiện chúng tôi xuống đây, anh còn đợi…"
Nói được nửa chừng, Lý Nhất Nam bỗng nhiên im bặt, một loại suy đoán không mấy tốt đẹp xoay chuyển trong đầu cô.
Nhưng Lương Tư Hồng đã khẳng định suy đoán đó: "Thực có lỗi, tạm thời tôi không thể mở cửa cho mọi người."
Tiểu Vũ phẫn nộ đập cửa: "Anh điên rồi! Mọi người đã giao hẹn cẩn thận! Lâm Quát tới tầng ba tìm manh mối, tôi và Lý Nhất Nam ở tầng hai câu kéo thời gian, anh dựa vào cái gì nói đổi ý liền đổi ý! Anh lúc đó đã vỗ ngực cam đoan thế nào, con mẹ nó anh đều quên hết sao?! Con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không, đồ hèn, anh là đồ hèn!"
Lâm Quát đưa mắt ra hiệu cho Lý Nhất Nam, muốn cô ngăn Tiểu Vũ lại, vật ở tầng hai đang dần thức tỉnh, tiếng đập cửa và tiếng chửi rủa vang vọng như thế khó đảm bảo không hấp dẫn bọn chúng tới.
"Tôi không nói muốn đổi ý, tôi chỉ tạm thời không thể mở cửa thôi." So với sự nhớn nhác bên này cửa, ngữ điệu Lương Tư Hồng bên kia lại không hề gấp gáp như vậy: "Tôi ở tầng một có phát hiện, phát hiện này đối với tôi rất quan trọng, đồng thời cũng liên quan đến việc muốn mở cửa cho mọi người hay không."
"Là… cái gì?" Lý Nhất Nam hỏi.
Lương Tư Hồng: "Lâm Quát, chúng ta trao đổi manh mối đi."
Lý Nhất Nam không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Quát.
Lâm Quát: "Tránh ra đi." Nói xong chỉ chỉ cửa.
Toàn thân Lâm Quát đều tản ra ý lạnh, Lý Nhất Nam theo lời mau chóng lùi về phía sau, bất chợt nhớ ra điều gì, lại tiến lên kéo lấy Tiểu Vũ đang đứng ngay sát cửa.
Hai nữ sinh vừa lui, Lâm Quát nhấc chân, đạp ngay một cước.
Rầm—
Lâm Quát dáng cao, một cước này vừa vặn đá vào khóa cửa.
Lương Tư Hồng đầu bên kia nhất thời không đề phòng, màng nhĩ ong ong chấn động theo cánh cửa.
Lương Tư Hồng cắn răng: "Lâm Quát!"
Lâm Quát: "Tôi không thích người khác gạt tôi." Cậu đạp xong một cước, hoàn toàn tỉnh táo nói với Lương Tư Hồng: "Còn có, manh mối của anh tôi không hứng thú.
Anh không mở cửa, tôi liền kéo anh cùng chết theo."
Lương Tư Hồng rủa thầm, tên điên!
Còn chưa chửi rủa xong, cửa gỗ rắn chắc lại nhận thêm một cú đạp mạnh.
Lương Tư Hồng hết cách rồi, e sợ hỏng khóa cửa sẽ không ngăn được vật kia, anh ta chỉ còn đường mở khóa.
Cửa vừa hé mở, cước thứ ba của Lâm Quát đạp ngay trên mặt anh ta, Lương Tư Hồng lập tức lảo đảo hộc máu mũi.
Ba người thuận tiện tiến vào, Lâm Quát nhanh chóng chốt trái cửa, ngay sau đó ngồi khoá trên người Lương Tư Hồng vẫn chưa kịp bò dậy, tung ra một đấm.
Lương Tư Hồng nổ đom đóm mắt.
Lý Nhất Nam sợ Lâm Quát đánh chết anh ta, cô còn nhớ rõ quy tắc Vây Thành, xuất phát từ suy nghĩ cho Lâm Quát, lúc này liền tiến lên can ngăn.
"Tôi hiểu rõ." Lâm Quát thu tay, cậu ngồi trên người Lương Tư Hồng, từ cao nhìn xuống anh ta: "Anh cào cửa muốn đuổi chúng tôi đi, khiến tôi ngẫm nghĩ lí do." Chưa đầy hai giây, Lâm Quát khinh bỉ nói: "Manh mối anh biết là bên kia giết không chết, có người tấn công sẽ khiến bọn chúng nổi điên, anh muốn để chúng tôi thực sự chết dưới tay bên kia nhằm xoa dịu cơn điên của bọn chúng."
Lương Tư Hồng nghẹn một cục máu trong cổ họng, khó khăn nói: "Khụ khụ… cậu… cậu đã biết… còn hỏi tôi làm gì!"
"Tôi không phải đang hỏi." Lâm Quát nói: "Tôi chỉ muốn nhìn xem liệu anh có cảm thấy hổ thẹn hay không."
Lương Tư Hồng bật cười, thẳng thừng tháo bỏ dáng vẻ nhã nhặn giả tạo, vò đã mẻ không sợ vỡ nói: "Vì sống sót, tôi… khục… tôi cớ gì phải hổ thẹn.
Lâm Quát, cậu rất mạnh, nhưng người như cậu không thích hợp với Vây Thành.
Nếu cậu không hiểu được cách làm của tôi, cho dù cậu qua được ⟨Kẻ xâm nhập⟩, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay người khác."
Lâm Quát: "Quản tốt chính mình đi."
Cậu dứt lời liền đứng dậy, duỗi tay chỉnh lại vạt áo xộc xệch.
Lý Nhất Nam thấy ẩu đả kết thúc, xác định Lâm Quát không bị thương mới sốt sắng nói: "Vật ở tầng hai giết không chết? Vậy tôi và Tiểu Vũ chẳng phải đã hoàn toàn chọc điên bọn chúng, bọn chúng sẽ phá cửa…"
Chưa nói xong đã có tiếng đập cửa "rầm rầm rầm", là do kẻ nào làm khỏi cần nói cũng biết.
Lâm Quát nhìn cánh cửa kịch liệt rung động, tinh thần tỉnh táo hơn bao giờ hết, thực ra đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần.
Vừa rồi hai cước của cậu phá hỏng quá nửa chốt cửa, hiện tại cậu không dám chắc nó còn đủ khả năng ngăn chặn bên kia hay không.
"Đùng" một tiếng, tay nắm cửa có dấu hiệu nới lỏng, thần kinh đám người đều căng chặt, bọn họ khó mà tưởng tượng nếu cửa bị phá vỡ sẽ là một trận luyện ngục thế nào.
Lâm Quát nhìn chằm chằm cánh cửa không rời, tay nắm kim loại giờ đã lung lay sắp rụng.
Mỗi một nện từ bên kia đều khiến đinh ốc ở trong nhô ra từng đoạn, xoắn ốc thậm chí còn lôi theo cả thịt gỗ màu vàng nâu.
Cậu nhìn mảnh gỗ vụn dính trên xoắn ốc, bất chợt nói: "Bọn chúng không xông vào đâu."
Dứt lời, Lâm Quát xoáy đinh ốc để nó khảm sâu vào cửa gỗ, xong xuôi khom người nắm lấy chùm chìa khoá trong tay Lương Tư Hồng, một chùm này thực sự có rất nhiều chìa, cậu kiên trì thử từng cái một nhằm mở khoá cửa phòng ăn, khoảnh khắc ấy vận may rốt cuộc để mắt tới cậu, chỉ thử đến chìa thứ ba đã thành công, cậu lập tức mở rộng cánh cửa: "Vào rồi nói."
Ba người tiến vào phòng ăn, Lương Tư Hồng nằm một hồi trên mặt đất, chờ cơn đau thuyên giảm mới đứng dậy theo vào.
Ba người thẳng thừng bỏ qua anh ta, Lâm Quát cất chìa khóa vào túi: "Đêm thứ năm, tất cả chúng ta đều đợi ở phòng ăn."
Lý Nhất Nam nghe được lời này mừng muốn khóc, có điều vẫn không dám tin hỏi: "Đại lão, ý anh là, đêm thứ năm chúng ta đều sẽ an toàn sao?"
Lâm Quát gật gật lại lắc đầu, cậu ý thức được mình sắp nói rất nhiều, cậu bỏ ra chút thời gian điều tiết bản thân, xong xuôi nhìn Lý Nhất Nam: "Muốn nghe tôi nói thẳng, hay là gợi