Tôi nghĩ cô ấy đang viết hay gì đó, nhưng đó chỉ là tranh vẽ, và đó là một loại tranh rất hỗn độn, và tôi không thể nhìn ra nó là gì.
Lúc này đám người Tiền Thuận cũng đi tới, nhìn thấy thứ gì đó trên mặt đất, vẻ mặt hơi thay đổi, “Đây, đây là cái gì?”
“Là hình vẽ ma nữ mà tôi đã nói với cậu vừa rồi.” Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại bức tranh đó.
“Nữ, ma nữ?” Hạ Viễn không biết vừa rồi có ma nữ ở đây, sắc mặt tái nhợt càng thêm sợ hãi. “Ở đâu? Ma nữ đâu?”
Tôi lạnh lùng liếc hắn một cái, “Dù sao cũng là Huyền Môn, mà anh lại sợ à.”
Hạ Viễn sắc mặt trắng bệch khi bị tôi khiển trách nên không dám nói.
Tôi nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta mà thở dài trong lòng.
Tôi biết thật ra cũng không trách Hạ Viễn, dù sao Hạ gia cũng đã rời xa Huyền Thuật quá lâu, tuy rằng anh ta hiện tại đối với Tu luyện nghiêm túc, nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua quá ít, cho nên mới gặp ma cũng sẽ sợ hãi như những người bình thường.
Như thế này, Hạ gia hiện tại quả thực rất không ổn, xem ra chính mình cũng phải ở lại đây một thời gian.
Nghĩ đến đây, tôi nói: “Hạ Viễn, anh không cần lo lắng thi thể, chúng tôi sẽ tìm cơ hội kiểm tra lại. Anh có trách nhiệm giúp tôi điều tra những người chết này nhà họ Hạ, thân phận của bọn họ là gì.” , Có điểm chung nào không? “
Tôi tin rằng ma sẽ không giết người vô cớ, chắc chắn phải có nguồn gốc nào đó, nên tôi nhờ Hạ Viễn điều tra, vì tôi muốn xem mục đích của con quái vật này là gì.
Chỉ khi biết mục đích của bên kia, chúng ta mới có thể biết được nơi ở của nó.
Hạ Viễn không dám hỏi cái này, nhanh chóng đồng ý, nhóm chúng ta rốt cục chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, tôi vô tình liếc nhìn cái xác, và sửng sốt.
Có phải là ảo giác của tôi không? Tại sao tôi lại cảm thấy cái xác này có vẻ hơi chậm chạp?
Giống như cái xác đầu tiên, lớp da mới tiếp xúc với không khí, không bao lâu đã bị thối rữa hoàn toàn, nhưng lớp da dưới quần áo phơi ra đã lâu, nhưng vẫn chưa thối rữa hoàn toàn.
Trước khi tôi có thể nghĩ về nó, tôi đã rời khỏi nhà xác cùng với mọi người.
Trở lại Hạ Gia gia, còn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt nghe thấy có khách tới.
Tôi nghi ngờ,đang mông lung suy nghĩ thì ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng cười sảng khoái.
“An Tố, em thật quá đáng, lần này trở về cũng không nói cho ạnh biết!”
Tôi sửng sốt, nhận ra giọng nói, vừa vui vừa có chút hồi hộp.
Tôi cũng không có đi xuống ngay, mà là nhanh chóng đến phòng bên cạnh Tiết Chỉ, nói nhỏ: “Tiết Chỉ, con ở trong phòng trước, đừng xuống.”
Tiết Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại giang hai tay, “Mẹ, vậy con muốn nghịch điện thoại của mẹ.”
Tôi đưa điện thoại cho thằng bé trước khi xuống nhà.
Vừa vào đến phòng khách liền nhìn thấy Tiết Phong ngồi ở trên sô pha, vẫn tươi như hoa.
Tôi không nhịn được cười, “Tiết Phong, đã lâu không gặp.”
Khi Tiết Phong nhìn thấy tôi, vẻ mặt có chút hoài nghi, nhưng ngay sau đó, anh ấy bật cười , “Đúng vậy, đã hơn một năm không gặp, em thật sự giống như bị mất tích vậy.”
Tôi cười cười, không ý kiến gì, cùng anh ấy rót một tách trà, hai người bắt đầu tán gẫu, nói về Tiết gia, nói về Hạ gia, nói về cuộc hẹn hò gần đây của anh ấy, nhưng đều né tránh Tiết Xán một cách kín đáo.
Cuối cùng, Tiết Phong dường như không nhịn được nữa, ánh mắt xẹt qua tôi, giả bộ thản nhiên: “Chẳng qua, hôm qua tlanh đụng phải một đứa nhóc, trông rất đáng yêu? “
Tôi gần như bị sặc ngụm trà vừa uống.
Người Tiết Phong nói cái, hẳn là Tiết Chỉ.
“Trông như thế nào?” Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên hỏi.
“Đứa bé đó rất thích Tiết Xán.” Tiết Phong nói với hai chân mày dựng đứng.
Tôi cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng vẫn nói: “Thật sao?”
Tiết Phong nhìn tôi một cái, trong mắt thoáng qua một tia khó chịu, nhưng anh ấy vẫn không chịu thua: “Em cũng biết gần đây doanh nghiệp Tiết gia bọn anh rất phát triển. Đáng ra em phải xem được rất nhiều tin tức khi ở Mỹ, đúng không? “
Nhìn thấy giọng điệu thăm dò của Tiết Phong, dù sao anh ấy cũng là bạn, tôi ngừng giả bộ nói: “Em có thể nhìn ra có rất nhiều tin tức về Tiết Xán trên báo.”
Tiết Phonh cười hai lần, “Đúng vậy, anh ta hiện tại có rất nhiều tin tức. Em cũng biết Tiết gia bọn anh kinh doanh phát triển. Anh ta cứ như vậy thu hút rất nhiều ong bướm, nhưng….”
ii04i59q">
“Tiết Phong, anh không cần nói thêm nữa.” Tiết Phong chưa kịp nói xong, tôi đã ngắt lời anh, “Anh không cần giải thích cho em tại sao anh ta lại có những tin tức này, bởi vì em không quan tâm.”